Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 199: HÓA RA ANH CŨNG CÓ MỘT MẶT NHƯ VẬY.

Trong lòng Vũ Thư rất vui mừng, nhưng trên mặt lại giả vờ không vui nói: “Anh họ sao anh lại nói chuyện vô lý như vậy, Vy Vy sao có thể làm ra những chuyện như thế chứ.”

“Anh nói linh tinh, anh đường đường là phó tổng giám đốc của một công ty, sẽ nhìn trúng người phụ nữ đê tiện như vậy sao.” Trương Chính Quang khăng khăng nói là Đan Diễn Vy quyến rũ mình, dù sao cũng đang ở địa bàn nhà họ Vũ, những người ở đây ít nhiều cũng phải cho cháu ngoại nhà họ Vũ ít mặt mũi.

Quả nhiên bên cạnh có người hùa theo.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy lời Trương Chính Quang nói rất có đạo lý, có ai quen cô gái tên Đan Diễn Vy đâu chứ, nói không chừng là cố ý dựa vào mối quan hệ với tiểu Thư để vào đây câu đại gia.”

“Đúng vậy, tiểu Thư cô quá lương thiện rồi, không biết rằng có một số người phụ nữ vì vinh hoa phú quý không có chuyện gì mà không làm, đoán chừng cô ta chính là coi cô là một bước đệm mà thôi.”

Hà Cảnh Quân đã muốn thay Đan Diễn Vy phản kích lại, không thể nhịn được nữa, hét lên: “Đủ rồi, các người im lặng hết cho tôi.”

Nếu như không phải là Vy Vy vẫn luôn kéo quần áo của anh kêu anh không nên tiếng thì anh đã sớm lên tiếng rồi, ai biết được những người này lại không có chút sự thương cảm nào, lời nói càng ngày càng khó nghe hơn.

Mọi người ở đây đều biết Hà Cảnh Quân là một người rất ôn hòa, hiếm khi tức giận, đột nhiên tức giận khiến mọi người xung quanh sững người.

Trần Phỉ Nhi tức giận đến mức cắt đứt móng tay của mình, không thể kiềm chế sự tức giận trong lòng nói: “Hà Cảnh Quân, anh đừng bị loại phụ nữ này lừa, anh xem bọn họ ăn mặc không chỉnh tề, không chừng chuyện gì đã xảy ra rồi.”

“Trần Phỉ Nhi tôi cảnh cáo cô đừng có ăn nói linh tinh, chuyện này chưa xong đâu.” Hàn Cảnh Quân không còn là một người đàn ông ôn hòa như ngọc, đôi mắt giận dữ liếc nhìn mọi người xung quanh, dừng lại trên người Lục Trình Thiên mấy giây, rất nhanh sau đó liền rời đi.

Mạnh mẽ nói: “Chuyện này nếu như không có ai nói rõ ràng, đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Vũ Thư không ngờ Hàn Cảnh Ngôn lại phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn uy hiếm liếc nhìn cô ta, dường như muốn nói, nếu như nhà họ Vũ dám bao che cho Trương Chính Quang, anh Hà Cảnh Quân tuyệt đối không bỏ qua.

“Anh cho rằng anh là ai, Hà Cảnh Quân tôi khuyên anh đừng nhàn rỗi xen vào chuyện này, rõ ràng là người phụ nữ đê tiện kia quyến rũ tôi trước, bây giờ còn giả vờ ngây thơ, được thôi, anh đi hỏi bọn họ ai tin lời anh nói.”

Trương Chính Quang không lo sợ gì nói, anh ta chắc chắn người nhà họ Vũ sẽ không để anh ta có chuyện gì đâu, anh ta là cháu trai duy nhất nhà họ Trương, nếu như anh ta ở nhà họ Vũ có chuyện gì ngoài ý muốn, không chỉ mẹ anh ta không đồng ý, đoán chừng chú dì bên nhà ông ngoại cũng không thể bàn giao được.

Khuôn mặt Vũ Thư cứng đờ, liếc nhìn Đan Diễn Vy đang nằm trong vòng tay của Hà Cảnh Quân, trong lòng lập tức tính kế, đáng thương nói: “Vy Vy cậu nói gì đi, nếu như anh họ thật sự ức hiếp cậu, mình nhất định kêu dì nhỏ làm chủ cho cậu.”

Đan Diễn Vy nghe thấy giọng nói của Vũ Thư, cơ thể theo bản năng run rẩy, cô chỉ muốn đi, chỉ muốn biến mất và không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.

Cô biết Lục Trình Thiên đang ở đây, cách rất xa nhưng cô vẫn có thể xác định rõ vị trí của anh, chỉ là vì khí tràng trên người anh quá mạnh mẽ.

Nhưng từ đầu đến cuối anh không nói một câu, để người khác hắt nước bẩn vào cô, có phải là cũng ngầm thừa nhận những lời bọn họ nói, cảm thấy cô là một người phụ nữ tùy tiện lại thấp hèn?

Mà thôi, mà thôi, cho dù anh nghĩ gì thì liên quan gì đến cô chứ.

Nhưng tại sao trái tim lại cảm thấy đau đớn như vậy, đau hơn bất cứ vết thương nào trên người cô khiến cô không có cách nào chịu đựng được.

Yêu sâu đậm bao nhiêu, sự thờ ơ của anh với cô mà nói chính là có bao nhiêu sự tức giận, giống như một lưỡi dao lạnh lùng, cắm thẳng vào ngực cô, đóng băng mọi mạch máu, tế bào trong cơ thể cô.

“Đi…”

Nếu như không phải Hà Cảnh Quân đang ôm Đan Diễn Vy, anh gần như không nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đan Diễn Vy, nhìn vào những đôi mắt độc ác xung quanh, anh mới hiểu rõ ở lại đây sẽ tàn nhẫn như thế nào đối với cô.

“Vũ Thư cô không cần hỏi Vy Vy, cô ấy là bạn gái của tôi, cô và đại luật sư Lục không phải rõ nhất sao, Vy Vy sao có thể nhìn trúng người đàn ông như Trương Chính Quang chứ.”

“Cảnh Quân, tôi không nói Vy Vy là người phụ nữ như vậy, chỉ là bây giờ sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta có phải nên giải quyết trước.” Vũ Thư rất khó khăn mới đợi được cơ hội này, sao có thể để Hà Cảnh Quân đưa Đan Diễn Vy đi chứ.

Lần này lại không kéo được Đan Diễn Vy xuống nước, lần sau không chắc có được cơ hội như này.

Trong mắt Hà Cảnh Quân thấy rõ sự tức giận, lời nói cũng không còn lịch sự nữa: “Được, cô đã nói như vậy, tôi tin trong vườn hoa này có lẽ có rất nhiều camera, nếu không, ngày mai tìm luật sư của tôi nói chuyện.”

Nói xong anh ta liếc nhìn Lục Trình Thiên vẫn luôn lạnh lùng không lên tiếng, cười chế nhạo nói: “Đương nhiên, cô cũng có thể mời đại luật sự Lục thay mặt cô tiếp nhận vụ kiện này, nhưng cô yên tâm, các người sẽ không bao giờ thắng.”

Vũ Thư không muốn bản thân mình dây dưa đến chuyện này, trong lòng lại có một phần hi vọng, nếu như Thiên sẵn sàng chấp nhận sự khiêu khích của Hàn Cảnh Quân, cô tin Trương Chính Quang chắc chắn không có chuyện gì.

Nhưng bất kể cô nhìn thế nào, người đàn ông bên cạnh không thèm liếc nhìn cô, cặp lông mày như thanh kiếm sâu thẳm, ánh mắt lạnh lùng trong khoảng không giao hội với Hà Cảnh Quân ở phía đối diện, lại nhanh chóng dời đi.

Giống như đôi mắt chỉ là vô tình ngước lên.

Nhưng chỉ có hai bọn họ mới biết sự thù địch trong mắt đối phương dữ dội đến mức nào.

Hà Cảnh Quân lại nói với anh, lần này anh ta tuyệt đối không rút lui.

Đôi môi mỏng của Lục Trình Thiên giương thành một đường dao, sự lạnh lùng trong ánh mắt dường như muốn nghiền nát Hà Cảnh Quân.

Hà Cảnh Quân không cam lòng tỏ ra yếu thế quay lại nhìn.

Một lạnh lùng, thờ ơ, một ôn hòa thanh nhã, sự thù địch phát ra từ hai người đàn ông ưu tú như nhau, những người xung quanh đều có thể cảm nhận được tia lửa phát ra trong không khí có bao nhiêu kịch liệt.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là sự bình yên trước cơn bão, hơi thở đều chậm lại, sợ quấy nhiễu đến một trong hai người họ.

Vũ Thư cũng phát hiện bầu không khí không ổn, cố gằng xen vào nói: “Cảnh Quân anh đừng tức giận, trong vườn hoa có camera, nhưng sáng nay đã bị hỏng rồi, còn chưa kịp sửa.”

“Hỏng rồi.” Ồ cái cớ này thật tốt.

Vũ Thư bị Hà Cảnh Quân nhìn khiến cho rất không tự nhiên, vẫn giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, tôi đương nhiên tin Vy Vy sẽ không làm như vậy, nhưng sự việc đến nước này, mọi người cũng không có cách nào.”

“Em họ em không cần nói nhiều với anh ta, ai cũng biết người phụ nữ kia quyến rũ anh trước, anh không tin anh ta có thể làm gì anh.” Trương Chính Quang còn xoa ngực hung dữ nói, Hà Cảnh Quân trông có vẻ là người văn nhã không ngờ lại lực chân lại mạnh như vậy.

Lâu như vậy rồi mà ngực anh ta vẫn ê ẩm đau.

“Anh họ, anh đừng nói nữa, nhanh xin lỗi Vy Vy đi, có phải anh uống nhiều rồi không.” Vũ Thư đi đến trước mặt Trương Chính Quang, tránh cho những người khác nhìn anh ta, ra hiệu cho anh ta đừng có nói linh tinh nữa.

Bây giờ tất cả mọ ngươi đều thấy Đan Diễn Vy và Trương Chính Quang không rõ ràng, chỉ cần Trương Chính Quang xin lỗi, cô ta nói một vài lời, với tính cách của Đan Diễn Vy, cô nhất định sé không truy cứu.

Như vậy cho dù cô không nói, ngày mai cũng sẽ có người tuyên dương một cách trắng trợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK