Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 55: BỊ TẬP KÍCH

“Tư Tư, nếu tớ bảo cậu bỏ Kỳ Đông, cậu có thể làm được chứ?”

Một câu nói của Đan Diễn Vy làm cho Vu Tư Tư vẫn khí phách vượt trời lại không nói được lời nào. Cô ấy có thể bỏ được “kẻ phụ tình” kia không? Rõ ràng là không thể: “Tớ sẽ giết anh ta cho chó ăn.”

“…” Trong lòng Đan Diễn Vy lặng lẽ lau mồ hôi cho Đường Kỳ Đông.

“Được rồi, không nói những lời làm người khác mất hứng nữa.” Trên mặt Vu Tư Tư lại tươi cười rạng rỡ, giống như người phụ nữ thâm trầm một giây trước đó chỉ là một ảo giác.

“Bây giờ không còn sớm nữa, để tớ đưa cậu về trước.”

Bởi vì trong lòng Đan Diễn Vy thấy áy náy nên cũng không có tâm trạng ngồi ở đây nữa, lúc này đồng ý với ý kiến của bạn tốt: “Tư Tư, tớ có thể tự mình về mà.”

“Không phải cậu muốn gọi xe sao? Tớ chỉ tiện đường đi qua thôi. Nhà tớ thuê không xa nhà cậu, đến lúc đó cậu tới tìm Du Du cũng thuận tiện.” Vu Tư Tư nói với vẻ mặt “tớ quả nhiên đã dự đoán được trước rồi, cậu mau khen tớ đi”.

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu suy nghĩ rất chu đáo.” Đan Diễn Vy buồn cười nói.

Tên Đường Kỳ Đông là bãi mìn không thể động tới trong lòng Tư Tư. Chỉ cần là chuyện liên quan tới anh ta, cô ấy sẽ biến thành một người khác.

Cho dù Đan Diễn Vy rất đau lòng cho bạn tốt nhưng hiểu rõ tình cảm là chuyện giữa hai người. Lại giống như mấy năm qua bất kể Tư Tư khuyên cô thế nào, cô vẫn bất chấp hậu quả, kiên trì đi tới cùng, đi tới khi không còn đường nào có thể đi.

Vu Tư Tư đưa Đan Diễn Vy đến cửa lớn rồi đạp chân ga và vội vàng rời đi.

Đan Diễn Vy tâm sự nặng nề chân mày nhíu chặt, cúi đầu trở về nhà. Trong đầu cô còn đang suy nghĩ xem ngày mai không biết nên giải thích với Cảnh Quân thế nào. Cô hoàn toàn không nhận ra phía sau có một người đàn ông thở gấp đang đi theo mình.

Đầu cầu thang yên tĩnh, vốn chỉ có tiếng bước chân của Đan Diễn Vy, nhưng đột nhiên phía sau lại có thêm tiếng giày da khiến Đan Diễn Vy chợt cứng người, nắm chặt chiếc túi trong tay mà không dám quay đầu lại.

Chân cô cũng đi nhanh hơn. Mấy ngày nay, bảo vệ của chung cư gặp cô đã có lòng tốt nhắc nhở cô, gần đây trong khu chung cư hình như xuất hiện một tên biến thái cuồng theo dõi, bảo cô buổi tối tốt nhất không nên về quá muộn.

Liên tưởng đến lần trước khi Lục Trình Thiên đến tìm cô cũng có một bóng người đi theo sau, Đan Diễn Vy chợt căng thẳng.

Lần trước có Lục Trình Thiên ở đó, nhưng lần này chỉ có một mình cô. Sớm biết vậy, cô đã bảo Tư Tư đi cùng cô rồi. Nói thế nào lấy bản lĩnh của Tư Tư để đối phó với một người đàn ông vẫn không có vấn đề gì.

Đan Diễn Vy bước nhanh hơn, người đàn ông phía sau hình như cũng đi nhanh hơn nữa. Khoảng cách giữa hai người đã gần hơn rất nhiều.

Cô thậm chí có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người ông ta phả ra, còn có mùi mồ hôi không thể tả nổi đang ép thẳng về phía cô.

Đan Diễn Vy cảm giác trong bụng cuộn lên, thần kinh căng ra như dây cung, hình như có thể đứt bất kỳ lúc nào. Cô nhìn cánh cửa đang gần ngay trước mặt, lần đầu phát hiện khoảng cách một trăm mét lại xa như vậy.

“Em gái nhỏ vội vàng đi đâu vậy?”

Tay của đàn ông lập tức đặt lên trên vai Đan Diễn Vy. Cô giống như chim sợ cành cong chợt lùi lại vài bước, cơ thể đè chặt ở trên cửa căn hộ của mình, trừng mắt cảnh cáo người đàn ông trung tuổi trước mặt.

“Ông cút đi cho tôi, bạn trai tôi đang ở trong nhà đấy. Nếu như anh dám làm bừa thì đừng trách tôi kêu lên.”

Người đàn ông trung tuổi cười càn rỡ như đang cười nhạo Đan Diễn Vy ngu ngốc: “Em gái nhỏ đừng phản kháng nữa, chú đã sớm biết căn hộ này chỉ có một mình em rồi.”

Người đàn ông ợ ra hơi rượu và đắc ý nói: “Hơn nữa, hàng xóm nhà em đều về quê hết, em cứ kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai sẽ để ý em đâu.”

Ông ta nói xong lại tiến thêm về phía Đan Diễn Vy.

“Ông đừng tới đây, ông mà tới nữa là tôi sẽ lập tức báo cảnh sát đấy.” Đan Diễn Vy rút điện thoại di động từ trong túi ra uy hiếp, nhân lúc người đàn ông trung tuổi không chú ý mà thuận lợi móc chìa khoá ra, run lẩy bẩy tìm lỗ khoá.

Cô hy vọng có thể tranh thủ một chút thời gian.

Người đàn ông trung tuổi nhìn điện thoại trong tay Đan Diễn Vy, trong mắt lóe lên sự hung ác. Nghĩ đến ông ta đã liên tục mấy ngày nghiên cứu địa hình, thật vất vả mới đợi được cơ hội này, tuyệt đối không thể bị người khác phá hỏng giống như lần trước được.

Ông ta đột nhiên hành động, lập tức xông tới cướp điện thoại của Đan Diễn Vy và ném xuống đất, điện thoại cũng theo một tiếng “bốp” mà rời ra thành từng mảnh.

Đan Diễn Vy sợ hãi kêu to, hoảng loạn cào lên trên mặt người đàn ông kia: “Khốn kiếp, mau thả ra, thả tôi ra.”

Người đàn ông trung tuổi cho rằng Đan Diễn Vy là một người phụ nữ yếu ớt không chịu nổi gió, chỉ cần vừa bị khống chế thì còn không phải mặc cho ông ta muốn làm gì thì làm sao? Nhưng ông ta không ngờ Đan Diễn Vy lại có sức lực lớn như vậy.

Ông ta không đề phòng nên trên mặt bị đau, mắng lớn: “Con đê tiện này, tao cho mày mặt mũi thì đừng có không biết xấu hổ. Rõ ràng mày chỉ là một đứa đê tiện còn giả vờ cố giữ trinh tiết làm gì. Mày đừng tưởng tao không thấy hai thằng đàn ông đã đưa mày về.”

Đan Diễn Vy không quan tâm người đàn ông này nói gì, cô chỉ biết mình tuyệt đối không thể thỏa hiệp, không ngừng dùng tay và chân hết đánh lại đạp lên trên người ông ta, chìa khóa trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất. Cô chỉ có một ý nghĩ, chạy thật nhanh.

“Bốp bốp” hai tiếng vang lên, Đan Diễn Vy cảm thấy trên mặt đau rát. Trên mặt của người đàn ông trung tuổi cũng bị cào vài vết, hùng hổ nói: “Con đê tiện này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách ông đây không khách khí với mày.”

“Xoẹt” một tiếng, quần áo của cô đã bị xé rách.

Đan Diễn Vy bắt đầu hối hận tại sao mình phải mặc trang phục giản dị làm gì, xé một cách liền dễ dàng bị rách hơn nửa. Cô điên cuồng đấm đá người đàn ông này, không hề để ý tới cảm giác đau rát trên mặt nữa, chỉ cắn chặt răng không nói tiếng nào.

Gã đàn ông trung tuổi bị hành động liều mạng của Đan Diễn Vy dọa cho giật mình. Nhưng khi nhìn thấy được làn da trắng mịn của cô thấp thoáng hiện ra, dục vọng trong lòng cũng dâng lên.

Hoặc không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Ông ta nắm lấy tóc của Đan Diễn Vy và đập đầu cô vào tường: “Mẹ nó, con đê tiện này còn dám phản kháng à! Tao cho mày chống cự này. Tao xem mày còn dám chống cự nữa không.”

Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững được nữa. Nhưng cô vẫn nắm chặt lấy quần áo không buông, trong lòng vô cùng bi thương. Lẽ nào, hôm nay cô thật sự chạy không thoát sao?

Ai, có ai tới cứu cô.

Trong chớp mắt đó, một bóng dáng cao lớn vọt tới, bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy người đàn ông trung tuổi nhấc lên và ném tới trên tường. Anh giơ tay ôm người phụ nữ dưới đất vào trong lòng, những đường cong cơ bắp trên cánh tay căng lên chứng tỏ cơn giận khó có thể kìm chế được của người đàn ông này.

“Đan Diễn Vy, em không sao chứ?”

“Tôi, tôi không sao.” Đan Diễn Vy ngửi được mùi nam tính rất nồng, cô đang khủng hoảng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm. Không quan tâm vì sao Lục Trình Thiên lại xuất hiện ở đây, giờ phút này cô rất biết ơn anh đã đến.

Nếu như không có anh, cô không có cách nào tưởng tượng được hậu quả của mình sẽ thế nào.

Lục Trình Thiên thoáng nhìn thấy hai gò má Đan Diễn Vy sưng phù, còn có vết máu bên khóe miệng thì dưới hàm căng cứng, hàng lông mày rậm nhíu chặt, cả người giống như được bao phủ trong hơi lạnh, làm người ta không nhìn thấy rõ được đáy mắt như đang nổi sóng.

Anh nhẹ nhàng đặt Đan Diễn Vy xuống đất, cởi áo khoác và phủ trên đỉnh đầu của cô, trầm giọng khẽ nói: “Ở chỗ này chờ tôi.”

Đan Diễn Vy vẫn chưa kịp hiểu Lục Trình Thiên có ý gì, lại thấy bóng dáng cao lớn của anh bước về phía người đàn ông trung tuổi kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK