Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 84: NÔ LỆ CỦA NGƯỜI

“Tư Tư…”

Tư Tư cắt lời Đan Diễn Vy muốn nói, không vui nói, “Biết rồi biết rồi, bộ dạng quỷ quái này của cậu vẫn là nhanh về nghỉ ngơi đi.”

Cô ấy biết Vy Vy nhờ cô ấy buổi tối nhớ đi đón Du Du, đó là quả tim nhỏ của cô, sao cô ấy có thể quên chứ.

“Cảm ơn cậu.” Đan Diễn Vy yên tâm nở nụ cười.

Hà Cảnh Quân mang Đan Diễn Vy rời đi.

Đường Kỳ Dũng giống như giải được cấm chỉ trên miệng, giọng điệu ý vị sâu xa mà nói, “Sao tôi lại nghe thấy được mùi gian tình?”

“Quản cái miệng của anh đi.” Tư Tư thấp giọng cảnh cáo một câu, cầm túi xách của mình xoay người rời đi.

Đường Kỳ Dũng đụng vào một mũi bụi, vẫn híp mắt đi theo.

Trong xe.

Một hồi im lặng kéo dài.

Hà Cảnh Quân không hỏi nhiều, chỉ yên lặng lái xe.

“Cảnh Quân, có phải anh cũng cảm thấy em quan tâm đến chuyện không đâu không?” Đan Diễn Vy chủ động phá vỡ không khí yên lặng ngột ngạt này.

Hà Cảnh Quân nhìn phía trước, giọng điệu ôn hòa nói.

“Vy Vy đừng đem tất thảy sai lầm đổ lên đầu mình, không có ai là không phạm sai lầm, cũng không có ai có thể ở được vị trí của thánh nhân, thế nên đừng quá tự trách mình.”

“Là em quá tự cho là đúng đi.” Đan Diễn Vy cười tự giễu, lưng tựa vào ghế đã ướt một mảng mồ hôi, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của Lục Trình Thiên, trái tim cô giống như dát lên một tầng sương lạnh.

“Bọn anh đều biết lòng tốt của em, nhưng có một số việc, không phải có lòng tốt thì có thể trở thành lòng tốt, cho dù là bạn bè thân thiết hay là người yêu, có một số việc vẫn phải tuân theo nguyên tắc trong lòng mình.”

Không phải anh không biết Vy Vy đứng ra vì Vũ Thư, nhưng anh cảm thấy có một số việc cho dù là bạn bè thân thiết, cũng không thể nhẹ dạ đồng ý.

Cuối cùng giúp đỡ xong rồi, cũng không nhất định có được tiếng tốt, rất có thể còn bị quở trách.

Cách cư xử của Vy Vy quá cảm tính, không hiểu xã hội này lạnh lẽo vô tình.

Đan Diễn Vy không nói tiếp, trong đôi mắt trong sáng giăng kín một tầng sương mù, cô đã tự hỏi mình, Đan Diễn Vy mày trở nên không có nguyên tắc và giới hạn như vậy từ khi nào.

Chẳng trách Lục Trình Thiên lại nói với cô bằng giọng điệu giễu cợt đó.

Cô lại còn coi mình là chúa cứu thế, không, thật ra cô là một kẻ đáng thương, một kẻ đáng thương không thoát khỏi được áy náy và băn khoăn mà thôi.

“Vy Vy, đến rồi.”

Hà Cảnh Quân dừng hẳn xe lại, nhìn sắc mặt Đan Diễn Vy có chút tái nhợt, do dự hỏi: “Vy Vy, có cần anh đưa em tới không?”

“Không cần, Cảnh Quân, hôm nay thật xin lỗi anh, vốn dĩ còn muốn mời anh ăn cơm, không nghĩ tới lại biến thành như vậy.” Đan Diễn Vy đưa tay cởi dây an toàn ra.

“Vy Vy, em tạo cho mình áp lực quá lớn, đây chỉ là việc nhỏ, không cần thiết để trong lòng, nghỉ ngơi một đêm, không nên suy nghĩ nhiều.”

Hà Cảnh Quân có lúc cảm giác mình có chút không hiểu cô, rõ ràng vẫn là một cô gái nhỏ tuổi, trong lúc lơ đãng lại toát ra sức sống mạnh mẽ, giống như trên lưng gánh áp lực cực lớn.

Anh nhớ tới lúc còn đi học, Vy Vy đều cười một mặt điềm tĩnh, giữa chân mày có ánh sáng rực rỡ, giống như có thể chiếu rọi đến đáy lòng tất cả mọi người.

Nhưng một cô gái tốt đẹp như vậy, ba năm không gặp, lại sống cực khổ như vậy.

Anh không biết, rốt cuộc cô có điều gì khó nói nên lời, nhưng anh cũng sẽ không ép cô.

Một ngày nào đó, anh sẽ chờ đến lúc cô đồng ý nói ra.

“Cảnh Quân, sao vậy? Đột nhiên lại nhìn em như vậy.” Đan Diễn Vy sờ mặt, tưởng rằng lúc ăn cơm có gì đó dính trên mặt.

Hà Cảnh Quân bừng tỉnh hoàn hồn, mới phát giác mình vô tình ngẩn người nhìn Đan Diễn Vy, cong khóe miệng dịu dàng nói, “Vy Vy, lúc em cười lên trông rất đẹp, tươi cười càng thích hợp với em.”

“Cái đó, Cảnh Quân, em đi trước, có thời gian sẽ liên lạc lại.” Đan Diễn Vy không nghĩ tới Hà Cảnh Quân lại đột nhiên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ không khỏi hơi đỏ lên, nói lung tung một câu, đẩy cửa ra rời đi giống như chạy trốn.

Hà Cảnh Quân cười cười khởi động xe rời đi.

Đan Diễn Vy trở lại chung cư, phờ phạc ngồi trên ghế salon, không nói gì nhìn trời, thật sự là sóng trước chưa qua sóng sau lại đến rồi.

— Đinh đinh đinh.

Chuông điện thoại của Đan Diễn Vy bỗng nhiên vang lên.

Cô có chút không muốn nhận, lại sợ có thể là điện thoại của Tư Tư, bất đắc dĩ lấy lại tinh thần, móc điện thoại ra.

Nhìn thấy trên màn hình lấp lóe cái tên “hồ ly”, Đan Diễn Vy rất không muốn nhận.

Hồ Ly = Lục Trình Thiên, đây là cô cố ý đặt biệt danh cho Lục Trình Thiên, con hồ ly già xấu xa.

Chỉ là lúc này không phải anh đang ở bên Vũ Thư sao, sao lại nhớ đến gọi cho cô?

Lúc cô đang nghĩ ngợi linh tinh, tiếng chuông điện thoại đã dừng, Đan Diễn Vy còn tưởng Lục Trình Thiên sẽ từ bỏ, giống như đà điểu bỏ điện thoại một bên xem như chưa từng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Ù ù hai tiếng, một tin nhắn đến.

Màn hình phát sáng khiến Đan Diễn Vy muốn xem như không thấy cũng không được.

—- Cho em trong vòng ba mươi giây trả lời điện thoại, bằng không sau đó hậu quả tự chịu.

Xem xem, người đàn ông này vẫn bá đạo độc đoán như vậy, Đan Diễn Vy rất muốn trả lời tin nhắn mắng anh một câu, nhưng lúc cầm điện thoại lên lại ngoan ngoãn gọi đi.

Đan Diễn Vy có chút ảo não cau mày, cô quả thực là nô lệ bị Lục Trình Thiên nô dịch quá lâu, đã hình thành thần kinh phóng ra.

“Sao không nhận điện thoại?” Giọng lành lạnh cảu Lục Trình Thiên lộ ra biểu cảm vô cùng không vui.

“Không thấy.”

Đan Diễn Vy không đỏ mặt không thở gấp nói, cách điện thoại không cần quay mắt về phía Lục Trình Thiên, cô không cần thiết phải nghe lời như vậy.

“Không thấy, lại trả lời điện thoại nhanh như vậy, Đan Diễn Vy, em càng ngày càng không có não.” Lục Trình Thiên hừ lạnh, không khách khí chọc thủng kẽ hở của cô.

“Lục Trình Thiên anh đừng quá đáng.” Đan Diễn Vy có thể tưởng tượng gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng kia trào phúng thế nào.

“Tôi quá đáng, Đan Diễn Vy sao em không cảm thấy hôm nay em can đảm lắm?” Giọng Lục Trình Thiên trầm thấp lạnh lùng mang theo từng luồng khí lạnh truyền tới.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rõ ràng mãnh liệt chói mắt như vậy, Đan Diễn Vy vẫn không nhịn được rùng mình một cái, “Tôi biết anh đang muốn nói gì, anh gọi đến không phải muốn khen ngợi tôi chứ?”

Cô tuyệt đối không xem là Lục Trình Thiên khen ngợi, cũng không phải ai cũng như cô có thể chịu đựng được bão lớn cấp mười hai.

Có lẽ người đàn ông ở đầu dây bên kia không đoán được Đan Diễn Vy sẽ trả lời như vậy, đột nhiên yên tĩnh lại.

Đan Diễn Vy xem như hai người hòa nhau một trận, mây mù trên đầu theo đó tan đi không ít, quả nhiên khiến Lục Trình Thiên ăn quả đắng là một chuyện cực kì thỏa mãn.

Một lúc lâu, giọng nói xa xôi che lấp khí lạnh của người đàn ông vang lên, “Đan Diễn Vy, em đây là ngứa da.”

Đan Diễn Vy cố ý đưa điện thoại ra rất xa, làm bộ không nghe rõ, nói: “Ai nha, tôi không nghe rõ, nơi này tín hiệu không tốt lắm, lần sau nói đi.”

“Tín hiệu không tốt? A, hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện thì sao?” Một câu lạnh lão của Lục Trình Thiên, trực tiếp bóp chết tiểu nhân đắc ý Đan Diễn Vy từ trong nôi.

Đan Diễn Vy cũng không giả vờ nữa, lạnh nhạt nói, “Nói đi, tôi nghe, không cần gặp mặt nói chuyện.”

“Ngày mai đến chỗ làm việc của tôi đưa tin, trợ lí của thư kí của tôi.” Lục Trình Thiên ngắn gọn rõ ràng giống như dội chậu nước lên đầu Đan Diễn Vy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK