Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 341: TỰ MÌNH CÓ QUYẾT ĐỊNH RIÊNG.

Sau một lúc bị sốc toàn tập, Vũ Thiên Dương mới bình tĩnh trở lại. Ông ta đúng thật không hổ là một lão già đã lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm, đầu óc ông ta nhanh chóng phân tích các mối quan hệ có lợi có hại trong chuyện này rồi trực tiếp đưa ra quyết định.

“Cho dù Lục Trình Thiên có đứa con này hay không, con vẫn phải tiếp tục ở bên cậu ta.”

“Ông nghĩ sao vậy Thiên Dương, con gái đã chịu ủy khuất lớn như vậy rồi, nếu như gả cho Lục Trình Thiên thì phải làm mẹ kế của người ta nữa, ông nỡ chứ tôi không có nỡ lòng nào đâu.” Lê Tuyết Cầm không vui nói.

Trong vòng tay của Lê Tuyết Cầm, Vũ Thư chợt trợn mắt một cái. Cô ta khao khát được ở bên Lục Trình Thiên như vậy thì làm sao phải để ý tới cái đứa nghiệt chủng kia chứ, hơn nữa đứa nghiệt chủng đó có còn sống được nữa hay không thì còn chưa chắc. Nhưng trước giờ cô ta vẫn luôn duy trì hình tượng của một đứa con gái ngoan trong mắt ba mẹ cô ta, nên đương nhiên là cô ta không thể biểu hiện quá sốt sắng ra ngoài được rồi.

“Bà thì biết cái gì, bây giờ Lục Trình Thiên đâu còn như xưa nữa, cho dù cậu ta có tới năm đứa con đi nữa thì vẫn có rất nhiều người muốn gả con gái cho cậu ta đấy thôi.” Vũ Thiên Dương lên tiếng quở trách, ông ta ngừng một lát rồi giương đôi mắt đầy suy tư tính toán liếc nhìn Vũ Thư đang ngồi trên mặt đất, nói: “Càng huống hồ tình trạng của con gái chúng ta như thế nào không lẽ bà còn không biết sao?”

Lê Tuyết cầm nhìn đứa con gái mà mình đã yêu thương nuông chiều từ nhỏ trong vòng tay mình, khuôn mặt bà ta lúc này đầy ngập ngừng và do dự, không phải bà ta không hiểu ý của chồng mình nói, rằng Vũ Thư giờ đây đã không còn là một đại khuê nữ trong sạch nữa, cô ta còn từng sinh một đứa con ở nước ngoài, chuyện này thì không có người ngoài nào biết cả.

Nói như vậy, thì con gái của bọn họ vốn không có thiệt thòi gì cả, còn ngược lại Lục Trình Thiên thì lại không biết gì và còn bị giấu giếm nữa.

Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Vũ Thư ở bên cạnh lập tức đỏ ửng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, sao ba lại có thể lấy nỗi đau của mình ra xát thêm muối như vậy chứ, đúng là không cho con gái chút mặt mũi gì cả.

“Tiểu Thư, con thấy sao?” Lê Tuyết Cầm vẫn tôn trọng chọn lựa của con gái mình, bà luôn nghĩ mình đường đường là một phu nhân nhà quan, hà tất gì phải đi trói buộc một tên luật sư nhỏ bé chứ, cho dù con gái bà có không kết hôn với Lục Trình Thiên đi nữa thì ở Thành Phố Cần An này cũng đầy những thanh niên tài giỏi tuấn tú đang xếp hàng chờ lấy con gái của bà kia mà.

Tiếng sụt sịt của Vũ Thư khiến cho đôi vai cô ta run rẩy: “Mẹ, con thật sự rất yêu anh Thiên, chuyện này vốn dĩ không phải là lỗi của anh ấy, có trách thì cũng phải trách số phận trêu người, Đan Diễn Vy vậy mà lại làm ra loại chuyện đó, chỉ sợ anh Thiên sẽ nghĩ đến đứa con của anh ấy thôi, vậy thì con…”

“Tên Lục Trình Thiên đó đã có một đứa con riêng mà còn muốn bỏ rơi con sao!” Lê Tuyết Cầm tức giận nói.

Vũ Thiên Dương lại không nghĩ như vậy, một đứa trẻ do một ả bình dân thấp hèn sinh ra thì làm sao có thể so sánh với thân phận cao quý của bọn họ được. Nếu Lục Trình Thiên lấy con gái của mình thì những lợi ích và giúp đỡ mà anh ta đạt được sẽ không phải là nhỏ, một người đàn ông có dã tâm thì sẽ biết chọn cái nào thôi.

Cho nên ông ta vốn không hề lo lắng về suy đoán của Vũ Thư: “Bạn học đó của con không phải chỉ là một người bình dân thôi sao, cho một mớ tiền là được rồi, không cần phải chuốc thêm rắc rối nữa.”

“Ba, con cũng đã muốn cho cô ta tiền bồi thường, nhưng ban đầu con cho cô ta hơn một tỷ cô ta cũng không chịu rời xa anh Thiên, cô ta nhất định là muốn lấy đứa con ra để trói buộc anh Thiên rồi. Vết thương trên mặt con cũng là do cô ta tìm người đánh đó, ý muốn cảnh cáo con không được lại gần anh Thiên nữa.”

Vũ Thư cố ý đổ hết chuyện mình bị đánh lên người Đan Diễn Vy, dù sao cũng đâu có ai điều tra ra được chuyện mà cô ta làm đâu chứ, cho nên cô ta nói gì mà chẳng được

Cô ta cũng nên cảm ơn Vu Tư Tư đã đánh mình một cái nữa kìa, để bây giờ cô ta mới có thêm chuyện để nói đây.

Không ngoài dự tính, sau khi Vũ Thiên Dương biết được chuyện này thì vô cùng phẫn nộ: “Cái gì, người phụ nữ đó còn dám đánh con sao, đúng là không biết trời cao đất dày mà.”

“Thiên Dương, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, người phụ nữ đó dám đánh Tiểu Thư của chúng ta, như vậy chính là không xem nhà họ Vũ chúng ta ra gì rồi.” Lê Tuyết Cầm cất cao giọng nói: “Cô ta ỷ mình có một đứa con nên tưởng rằng Lục Trình Thiên sẽ chống lưng cho cô ta, loại phụ nữ như vậy tuyệt đối không thể nhân nhượng được.”

Vũ Thiên Dương chìm vào trầm tư, nếu như không có đứa trẻ đó thì việc làm cho một người phụ nữ không có gia thế bối cảnh như cô ta biến mất, đối với ông ta chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ cô ta lại có con, nên ông ta không thể ra tay bừa bãi được, nếu không Lục Trình Thiên cũng đâu có chắc là sẽ đồng ý.

Đột nhiên ông ta như nghĩ ra điều gì đó rồi hỏi: “Có phải người phụ nữ đó sắp đính hôn với tên tiểu tử nhà họ Hà không?”

“Vâng, đúng vậy ạ.” Vũ Thư không biết Vũ Thiên Dương đang có dụng ý gì nên vẫn thành thật nói: “Nhưng con nghe nói mẹ Hà hình như không hài lòng cô ta cho lắm.”

Vũ Thiên Dương nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chuyện này con đừng quản nữa, cứ ngoan ngoan trói chặt Lục Trình Thiên, để cho cậu ta hiểu thái độ của con là được rồi.”

“Ba, con vẫn có một điều không hiểu.”Vũ Thư ngập ngừng, không biết có nên nói hay không.

Vũ Thiên Dương liếc nhìn cô: “Nói.”

“Ba, con thực sự yêu anh Thiên, nhưng con không hiểu tại sao ba nhất mực phải chọn anh Thiên.” Vũ Thư biết bây giờ Lục Trình Thiên đã không còn như xưa nữa rồi, nhưng luận về gia thế và bối cảnh nhà họ Vũ của bọn họ thì cũng đâu nhất thiết là Trình Thiên đâu.

Ba cô ủng hộ cô như vậy, đương nhiên là cô rất vui rồi, nhưng cô thật không hiểu, ba năm trước ba cô còn cấm cản cô nhưng sao bây giờ lại cật lực muốn cô phải ở bên Trình Thiên.

Đáy mắt Vũ Thiên Dương chợt lóe lên một tia sáng rồi lập tức biến mất đi, giống như là tia sáng đó chưa từng tồn tại vậy, sau đó ông nói một câu nghe vô cùng khó hiểu: “Con tưởng Lục Trình Thiên chỉ đơn giản là một luật sư thôi sao, Tiểu Thư à con còn non nớt quá.”

Ông ta cũng suýt chút nữa là nhìn lầm rồi, cũng may mà có một vị lãnh đạo có mối quan hệ không tồi với ông nhắc nhở cho ông vài câu, khiến ông phải suy nghĩ, sau này ông ta mới hiểu ra ý của người lãnh đạo đó nói.

Lúc đó sau khi biết Lục Trình Thiên có thể có thân phận kia, đáy lòng ông ta không thể bình tĩnh trong một thời gian dài. Ông ta đã ở vị trí này trong gần ba mươi năm mới đạt được một chút thành tựu này, nhưng Lục Trình Thiên chỉ cần có bốn năm, thì đã đạt được những điều như vậy rồi. Cho nên cũng chẳng có gì là quá khi nói có được Lục Trình Thiên chính là một bước tiến lớn vùn vụt. Cũng may mà ông ta không có mắt cá mà giả trân châu, nếu không thì ông ta có thể đã bỏ qua một cơ hội để thăng tiến rồi.

“Ba, ba có ý gì, con không hiểu.” Trình Thiên không phải là luật sư, vậy thì không lẽ là một chính trị gia, ngoại trừ mấy thân phận như chính trị gia có thể giúp ba cô thì cô thật không nghĩ ra anh có thể còn một thân phận nào khác nữa.

“Con không cần quan tâm mấy chuyện này đâu.” Ông ta đã tự có tính toán riêng rồi, ông ta cũng không định nói với con gái mình về chuyện Lục Trình Thiên ẩn giấu thân phận, nếu nói chuyện quan trọng như vậy ra thì lỡ như nó đi truyền ra ngoài, thì mấy người khác nhất định sẽ chen chúc giành nhau cho xem.

Vũ Thư vẫn còn muốn hỏi nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Vũ Thiên Dương làm cho im bặt, thế là cô lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Ba, con có thể không hỏi, nhưng chuyện của Đan Diễn Vy mà còn chưa được giải quyết thì con không thể tiếp cận anh Thiên được, bây giờ anh ấy còn đang nghĩ con đã động tay động chân gì đó nữa kìa.”

“Là chuyện gì?” Vũ Thiên Dương hỏi, con gái mình có bản lĩnh gì ông ta đương nhiên là rất rõ, nhưng đừng có mà làm quá đáng, bình thường ông ta nhắm một mắt mở một mắt cho qua nhưng không có nghĩa là ông ta không biết gì hết.

Chỉ có bà vợ của mình là nghĩ con gái mình là một thiên kim tiểu thư ngây thơ trong sáng mà thôi, con gái của Vũ Thiên Dương ông làm sao lại là một đứa ngốc nghếch được.

Vũ Thư cất giọng vô tội đầy ủy khuất: “Đứa trẻ đó hình như là có bệnh nên đã nằm viện rồi, Đan Diễn Vy lại đem chuyện này đổ lên đầu con.”

Cô ta không thể nói ra đứa nghiệt chủng đó bị bệnh gì được, nếu không ba cô chắc chắn sẽ phát giác ra điều gì đó mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK