Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 136: CỐ Ý CHỌC TỨC ANH

“Vy Vy, trước tiên cậu hãy bình tĩnh đi, nhất định phải nghe tớ nói hết nhé.” Tư Tư vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Đan Diễn Vy liền chột dạ, làm sao bây giờ, cô nên nói hay không đây?

Nói ra thì Vy Vy nhất định sẽ tức giận, nếu nói dối thì cô phải đi đón Du Du về.

Đan Diễn Vy vừa nhìn thấy biểu hiện áy náy đó của Tư Tư thì trái tim của cô liền chùng xuống, cô ôm lấy một tia hy vọng run rẩy nói: “Tư Tư, chắc cậu sẽ không để Du Du ở lại trong đó đâu đúng không?”

Tư Tư thấy Đan Diễn Vy lảo đảo trực ngã, liền xông tới giữ cô lại và kể lại không sót một lời kế hoạch của Du Du cho Đan Diễn Vy nghe.

Cô cũng không ngừng cam đoan Du Du nhất định sẽ không bị Lục Trình Thiên nhận ra.

Thế nhưng Đan Diễn Vy không còn nghe thấy gì nữa, cô chỉ nghĩ tới cảnh Du Du ở riêng với Lục Trình Thiên, mặt cô trắng bệch và đột nhiên cô như nhận ra điều gì đó nên đẩy Tư Tư ra rồi chạy về phía phòng làm việc của Lục Trình Thiên.

Trong lòng cô chỉ một tâm niệm đó là nhất định phải đưa Du Du rời khỏi đây.

“Vy Vy, Vy Vy trước tiên cậu hãy bình tĩnh một chút, cậu làm vậy nhất định sẽ khiến tình hình xấu đi.” Tư Tư vội vã kéo Đan Diễn Vy lại.

“Bình tĩnh, Tư Tư, sao cậu lại có thể bảo tớ bình tĩnh, tại sao cậu lại để Du Du ở riêng với anh ấy, lỡ anh ấy biết được thân phận của Du Du thì tớ phải làm gì đây, không được, tớ nhất định phải đưa Du Du rời khỏi đây.”

Đan Diễn Vy lo lắng đến mức nói năng lộn xộn, bây giờ cô mặc kệ tất cả, chỉ cần đưa Du Du đi khỏi đây là được.

“Vy Vy, tớ biết cậu lo lắng nhưng nếu cậu đột nhiên xông vào sẽ khiến Lục Trình Thiên nghi ngờ Du Du, vậy thì cậu làm sao mang Du Du đi được?” Tư Tư không kiềm chế được nên hơi cao giọng, cô mong Đan Diễn Vy có thể tỉnh táo suy nghĩ lại một chút.

Đan Diễn Vy như chợt tỉnh ngộ, toàn thân mềm nhũn, chỉ cần nghĩ đến cảnh Du Du có thể bị Lục Trình Thiên phát hiện, tay chân của cô liền lạnh đi: “Làm sao bây giờ, Tư Tư, làm sao bây giờ, Du Du không thể bị anh ấy phát hiện được, tớ không thể mất Du Du được.”

“Vy Vy, xin lỗi, tớ và Du Du thiếu suy nghĩ quá.” Tư Tư vô cùng áy náy nói, vì cô không nghĩ đến chuyện Vy Vy sẽ lo lắng sợ hãi.

Đan Diễn Vy nhắm mắt lắc đầu: “Xin lỗi Tư Tư, tớ không nên nổi giận với cậu, chuyện này không trách cậu được.”

Muốn trách thì phải trách chính cô, là cô ích kỷ, xem những lời an ủi của Du Du là thật, là cô sợ Du Du đi gặp Lục Trình Thiên, cô hoàn toàn không có tư cách ngăn cản hai cha con họ gặp nhau.

Thế nhưng với tính cách của Lục Trình Thiên, nếu biết Du Du tồn tại, nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào mà cướp Du Du khỏi cô.

Những cực khổ mà cô phải chịu đựng sẽ tan biến như bọt biển.

“Vy Vy, cậu cũng đừng bi quan như vậy, Du Du rất thông minh, nó biết cải trang, hơn nữa Lục Trình Thiên cũng không nhận ra, bây giờ tớ sẽ đưa nó rời khỏi đây.” Tư Tư cũng thấy hơi khó chịu trong lòng nên trấn an cô.

Đan Diễn Vy cũng hiểu nếu bây giờ cô đột ngột đưa Du Du đi thì Lục Trình Thiên nhất định sẽ nghi ngờ, hơn nữa đây là mong muốn của Du Du, cô hà tất phải phá hỏng mọi chuyện, nếu thật sự bị phát hiện thì sẽ phải nghĩ cách.

Đây là mong muốn của Du Du sao?

Lòng đã quyết định nên tâm trạng kích động của Đan Diễn Vy cũng dần bình tĩnh lại: “Tư Tư, đừng, đưng nói cho Du Du biết rằng tớ đã phát hiện ra chuyện này, cứ làm theo kế hoạch mà các cậu đã bàn với nhau đi.”

“Cậu thực sự không sao chứ?” Tư Tư vẫn không yên tâm về cô.

“Tớ không sao, tớ chỉ là hơi quá kích động mà thôi.” Đan Diễn Vy lại lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên cường.

Tư Tư chỉ gật đầu, không hỏi gì nữa mà chỉ nói: “Tớ đi mua bánh gato trước đã.”

“Uh, tớ đi làm việc đây.” Đan Diễn Vy đã cân bằng lại tâm trạng, nhưng dáng vẻ mỉm cười của cô vẫn còn rất gượng gạo.

“Được.” Tư Tư do dự một chút rồi đứng dậy rời đi.

Cô nhất định sẽ không để cho Lục Trình Thiên phát hiện ra thân phận của Du Du và đưa Du Du trở về bình an.

Một lớn một nhỏ đang ở trong phòng làm việc không hề biết những điều này.

Du Du to gan nhìn Lục Trình Thiên, như thể đang so sánh xem người đàn ông đối diện có tư cách là ba mình hay không.

Lục Trình Thiên cũng không hề tức giận, để mặc cho đứa bé trước mặt quan sát mình, anh vẫn bình tĩnh lật tài liệu ra xem.

Dù gì Du Du cũng còn là con nít, chưa từng trải nên dù có già dặn thì cũng không có kinh nghiệm trải qua mài giũa như Lục Trình Thiên, nên mới không kềm chế được mà hắng giọng hỏi: “Chú Lục ơi, con có thể hỏi chú mấy vấn đề được không?”

Lục Trình Thiên chậm rãi đặt tài liệu xống rồi nhìn cậu nhóc tóc xù quá đỗi, trầm giọng hỏi một cách thờ ơ: “Nếu con muốn đặt câu hỏi thì con phải lột lớp cải trang xuống.”

Ánh mặt trời ngoài kia đang rất gắt vậy mà trong phòng làm việc lại không chói chang chút nào, tuy nhiên trên mũi cậu bé lại có một chiếc kính râm.

Làm hơi quá nên khiến người khác nghi ngờ.

Du Du đẩy chiếc kính râm trên mũi lên rồi lảng trách câu hỏi: “Chú không thấy nó rất ngầu sao?”

Lục Trình Thiên thờ ơ liếc nhìn cậu bé rồi nói: “Chẳng thấy gì cả.”

“Cháu lại thấy nó rất đẹp, chú nhìn kiểu tóc cá tính rất giống ba của cháu này mà xem, sáng thức dậy không cần phải cột, có rất nhiều bạn gái thích nó.”

Hình như Du Du muốn chọc tức Lục Trình Thiên, nên giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên vén lọn tóc bên tai.

Có lẽ bé đã từng nghe dì nói rằng ba không thích những người đàn ông ăn mặc quái dị, ba cảm thấy như vậy rất ẻo lả, dù bé cũng cảm thấy như vậy nhưng bé lại muốn thấy phản ứng của ba.

Quả nhiên Lục Trình Thiên cau mày lại, anh cất giọng lạnh lùng xen chút bất mãn khó hiểu: “Lẽ nào cha mẹ cháu không dạy cháu rằng đàn ông nên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút sao?”

Ăn mặc loè loẹt như vậy còn ra thể thống gì, Lục Trình Thiên thầm nghĩ cậu nhóc trước mặt không nên ăn mặc như vậy.

Nhưng kiểu ăn mặc của cậu bé đúng là khó hiểu.

Du Du giả bộ không hiểu, chu chu cái miệng đáng yêu nói: “Nhưng mà chú Lục ơi, người ta vẫn còn là còn nít mà.”

Giống như muốn thể hiện rằng mình ngây thơ vô tội nên bé liền giương đôi mắt to tròn, dịu dàng của mình nhìn Lục Trình Thiên chằm chằm.

Lục Trình Thiên nghẹn lời, quả là còn quá sớm khi nói những lời này với một đứa bé, nhưng trong vô thức, anh lại muốn dạy bảo cậu bé: “Đừng giả bộ nữa, chú biết đó là tóc giả.”

“…” Du Du lập tức dừng hành động vén tóc rồi lững thững đi về phía thân hình cao lớn của Lục Trình Thiên hơn, thân hình nhỏ bé còn chưa cao bằng cái bàn nhưng bé vẫn rất cố gắng rướn người nhìn anh: “Chú Lục vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.”

Lục Trình Thiên nhìn Du Du rõ ràng là thấp hơn cái bàn nhưng vẫn cực khổ nghểnh đầu nhìn mình, dáng vẻ quật cường này khiến anh chợt lóe lên một suy nghĩ, mấy ngày trước cũng có một cô gái nhỏ bé nhìn anh với ánh mắt quật cường như vậy.

Có điều không có đeo kính râm, quỷ thần xui khiến Lục Trình Thiên muốn tháo cái kính râm của cậu bé xuống để xem đôi mắt ấy có giống đôi mắt sáng trong, quật cường không chịu thua trong ấn tượng của anh không.

Du Du không ngờ Lục Trình Thiên lại tự ý lấy kính râm của mình xuống nên vội vã lui về phía sau mấy bước, giận dỗi nói: “Chú Lục chưa được sự đồng ý của người khác đã tháo kính râm của họ xuống có phải cũng rất không lịch sự không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK