Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 348: GỌI ANH LÀ CHÚ LỤC.

Lúc Lục Trình Thiên bị người khác đẩy ra ngoài, hành lang yên tĩnh, trống rỗng không có một bóng người.

“Người đâu.” Giọng nói của Lục Trình Thiên giống như từ trong kẽ răng chen ra, có thể thấy anh đang tức giận đến mức nào.

Bác sĩ và y tá ngơ ngác nhìn nhau, không biết Đan Diễn Vy đi hướng nào, ánh sáng ngoài khóe mắt lướt nhanh qua vẻ mặt ngày càng u ám của “cậu chủ” nào đó, vội vàng nhìn y tá ở bên cạnh.

“Còn không nhanh đi hỏi đi.”

“Vâng.” Y tá nhận lệnh, chạy xuống dưới tầng.

Khuôn mặt mập mạp của bác sĩ cười híp cả mắt, nịnh nọt nói: “Luật sự Lục chờ một chút, chúng tôi lập tức hỏi rõ cho ngài.”

Lục Trình Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nói gì.

Cô y tá cũng xem như là thông mình, rất nhanh đã hỏi được tin tức, vội vàng chạy qua, thở dốc nói: “Bác, bác sĩ, cô, cô Đan…..”

“Cô nói với tôi làm gì, nói với luật sư Lục.” Bác sĩ vội vàng giơ tay lên chỉ vào người đàn ông bên cạnh, người phụ nữ này đúng là không có chút năng lực phân biệt nào mà, lẽ nào không nhìn ra, bọn họ đều là làm nền thôi sao.

Cô y tá nhận được chỉ điểm của bác sĩ, vội vàng chuyển ánh mắt của mình lên người Lục Trình Thiên: “Lục, luật sư Lục, cô Đan đã đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, hình như con của cô ấy tỉnh rồi.”

Du Du tỉnh rồi! Chả trách người phụ nữ kia còn chạy nhanh hơn thỏ, rõ ràng là một chuyện hợp tình hợp lý, trong lòng Lục Trình Thiên vẫn có chút ghen tỵ, anh tuyệt đối không thừa nhận mình đang ăn giấm của con trai: “Đẩy tôi qua đó.”

“Được, luật sư Lục.” Bác sĩ nắm lấy tay cầm đẩy pho “đại phật” này đi.

Du Du đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng bệnh bình thường, lúc Đan Diễn Vy nhìn thấy Du Du mở mắt nhìn, không kiềm được sự vui vẻ mà khóc, nắm chặt lấy tay của cậu bé không dám bỏ ra, sợ trong nháy mắt cậu bé lại nhắm mắt lại.

“Du Du, Du Du, con cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không.”

Mặc dù trước khi rời đi bác sĩ đã nói rõ, Du Du đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, cô vẫn không dám lơ là dù chỉ là một chút, bởi vì cô đã bị chuyện này dọa mấy lần rồi.

Vẻ mặt Du Du trông vẫn có chút nhợt nhạt và yếu, nhưng tinh thần vẫn tốt, hai ngày chưa tỉnh lại, dựa vào việc truyền các chất dinh dưỡng bằng dung dịch, miệng đều rất khô, giọng nói trẻ con khàn khàn: “Mẹ, con muốn uống nước.”

“Được, con đợi một chút, bây giờ mẹ đi lấy nước cho con.” Cũng may Đan Diễn Vy có thói quen đun nước, cũng vì Du Du có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nên cô chuẩn bị trước, thấy con trai đã tỉnh lại, cô còn tâm trí đâu để quan tâm đến chân mình có đau hay không.

Du Du nằm trên giường bệnh, nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Đan Diễn Vy, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn, thật tốt, tỉnh lại có thể nhìn thấy mẹ, dù không biết ba có biết cậu ở bệnh viện hay không.

Bỏ đi, cậu đang nghĩ cái gì vậy, sao có thể có suy nghĩ như vậy chứ, nếu như ba biết sự tồn tại của cậu, chắc chắn sẽ cùng mẹ tranh giành cậu.

“Du Du, con đợi một chút, mẹ nâng giường cao lên một chút.” Đan Diễn Vy thấy Du Du nằm uống nước cũng bất tiện, một tay cầm cốc nước, một tay giúp cậu nâng đầu giường lên.

Du Du nằm hai ngày cũng nằm đủ rồi, dựa một chút cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Đan Diễn Vy lấy một chiếc ống hút đặt vào trong cốc nước đưa đến bên miệng bé, thấy dáng vẻ vội vàng của bé hận không thể hút sạch toàn bộ nước, liền dịu dàng nói: “Du Du đừng vội, uống chậm một chút, đừng uống quá nhanh.”

“Ừ, ừ.” Du Du mơ hồ trả lời, không dám uống quá nhanh, cậu thật sự rất khát, cảm giác nước chảy qua cổ họng khiến cả người cậu đều thả lỏng.

Đan Diễn Vy cầm cốc nước, nhìn dáng vẻ mãn nguyện của cậu, liền mỉm cười: “Du Du, đói rồi phải không, mẹ đi mua cho con một chút cháo trắng nhé.”

Bé vừa mới tỉnh lại, không thể ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ, chỉ có thể ăn một ít cháo, đợi qua giai đoạn quan sát sẽ tăng thêm chất dinh dưỡng.

“Mẹ, con không đói, mẹ ở lại với con đi.” Trẻ nhỏ bị bệnh sẽ yếu đuối hơn bình thường, Du Du cũng vậy, bây giờ cậu bé chỉ muốn Đan Diễn Vy ở lại bên cạnh cậu bé, chỉ cần không nhìn thấy cô, trong lòng cậu bé cũng cảm thấy hoảng sợ.

Đan Diễn Vu nhìn biểu cảm đáng thương của cậu bé, hai ngày hôn mê, khuôn mặt bánh bao đáng yêu, bụ bẫm lúc đầu, bỗng chốc gầy đi rất nhiều, cũng để lộ ra chiếc cằm nhỏ, đôi mắt cũng to hơn rất nhiều.

“Được, mẹ sẽ ngồi ở đây với con.” Đan Diễn Vy không có cách nào chỉ có thể thuận theo ý của cậu bé, ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng chạm vào má, tóc, còn có tai của cậu bé, dường như chạm vào như thế nào cũng không đủ.

Nhìn thấy cả người cậu bé cắm ống dẫn, gắn dây của các thiết bị, cô cũng bị dọa sợ, cả đêm không ngủ được, nếu như không phải bác sĩ còn có Cảnh Quân cưỡng ép bắt cô phải đi nghỉ ngơi, rất có khả năng cô đã ngục ngã rồi.

May là, cô vẫn nghe theo lời khuyên của Cảnh Quân. Nhớ đến Cảnh Quân, Đan Diễn Vy nói: “Du Du, mẹ gọi điện thoại cho chú Cảnh Quân và dì của con để thông báo tin này, bọn họ biết con đã tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui.”

“Mẹ, ngày mai chúng ta lại nói đi.” Ánh mắt Du Du lóe lên, không dám nhìn vào mắt Đan Diễn Vy, khẽ nói: “Chú Hà và dì cũng rất bận mà.”

Cũng là máu thịt trên người mình, sao Đan Diễn Vy không biết trong lòng cậu bé nghĩ gì, nhìn ánh mắt của cậu bé ngày càng mềm mãi, khẽ chạm vào trán cậu bé nói: “Được.”

“Vâng.” Du Du vui vẻ mỉm cười đôi mắt nheo lại hình lưỡi liềm.

Hai mẹ con đang cảm nhận sự vui vẻ và hạnh phúc khó có được trong phòng bệnh, đột nhiên một nhóm người không mời mà đến tiến vào.

Vẻ mặt Lục Trình Thiên u ám được người khác đẩy vào, nhìn thấy cậu bé đang nằm trên giường chớp đôi mắt to tròn nhìn qua, sự lạnh lùng trên khuôn mặt lập tức được thu lại, vẫy tay kêu những người kia đi ra ngoài, để lại “một nhà ba người” bọn họ.

Nhìn thấy Lục Trình Thiên, khuôn mặt Đan Diễn Vy hiện lên một chút bối rối, cô đã quên vị “đại ma vương” này rồi, nhưng nhìn anh được nhiều vây quanh đưa qua, có lẽ không có vấn đề gì lớn?

“Đan Diễn Vy, lòng can đảm của em thật lớn….” Lục Trình Thiên cười như không cười nói.

Lại dám bỏ mặc anh một mình chạy qua đây, lòng dũng cảm không phải là nhỏ mà.

Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy chột dạ, nhưng nghĩ đến con trai mình, Lục Trình Thiên vẫn không quan trọng như vậy: “Tôi….”

Cô vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào.

Cậu bé ngồi trên giường mở to đôi mắt trong veo, ngây thơ của cậu, nhìn hai người rất nhiều lần, cậu không có bị hoa mắt, ba cũng đi theo, cậu nên nhận hay không nhận đây?

Lần trước trốn đi thăm ba, bị mẹ bắt được, nhưng lúc đó ba vẫn chưa biết thân phận của mình, bây giờ vẫn nên giả vờ cái gì cũng không biết vậy.

“Mẹ, chú mặt đen này là ai vậy.”

“….” Chú mặt đen, bọn họ đã gặp qua mấy lấn rồi, bây giờ lại giả vờ không quen biết, tiểu tử này, diễn xuất thật giỏi mà.

Đan Diễn Vy khẽ ho một tiếng để che đậy sự kích động muốn cười của mình: “Du Du, ngoan, mau gọi chú Lục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK