Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 174: KẺ CHẾT THAY

“Vậy đả thương anh Hầu không tính sao.” Tang Cẩu cảm thấy bực bội vô cùng, nói như thế nào thì trước đây cũng là tiểu Đầu Mục, hiện tại tuy không như năm đó nhưng bị mất mặt như vậy, sau này anh ta làm sao ra oai trước mặt mấy người em trai đây.

“Trước tiên xem hàng đã.” Lục Nhĩ mặc kệ sự bực bội của Tang Cẩu, vẫn không yên tâm hàng mà Lục Trình Thiên đưa tới, sau khi kiểm tra thì mới yên tâm được.

Nói đến lô hàng thì Tang Cẩu mới phấn khởi lên chút, lượng ma túy này đều là hàng quý hiếm, anh ta vẫn cảm thấy tiếc hận, có người đưa tới, xem như Lục Trình Thiên kia cũng thức thời.

Anh ta không chờ đợi được mà nhận lấy con dao nhỏ của người em trai, rạch túi bịt kín ra, lấy ngón tay út chọt vào bên trong một chút rồi đưa lên mũi hít một hơi, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng bay bổng.

Dựng ngón tay cái với Lục Nhĩ, kích động nói: “Anh Nhĩ, đúng là hàng của chúng ta.”

Nghe được đáp án mà bản thân mong muốn, trên khuôn mặt u ám của Lục Nhĩ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng: “Được, buổi tối kêu người đi xử lí một chút.”

“Vâng, anh Nhĩ.” Đây là một số tiền lớn, đủ để cho bọn họ tiêu xài trong một thời gian dài.

Lục Nhĩ vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều kích động hét lên.

“Đi theo anh Nhĩ thật là tốt, đúng là ăn ngon uống đã.”

“Anh Nhĩ uy lực, sau này chúng ta đều luôn đi theo anh Nhĩ.”

Ngoài cửa có bảy người cúi thấp đầu ngồi trong chiếc xe thương vụ, Đồ Phu nhìn thoáng qua đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, giọng nói rập khuôn: “Thời gian không sai biệt lắm.”

“Ừ, đi thôi.” Lục Trình Thiên gõ lên kính cửa sổ.

Tài xế trước mặt ngầm hiểu giẫm chân ga.

Hai tay Đường Kỳ Dũng để sau đầu, lười nhác nói: “Hy vọng Lục Nhĩ sẽ thích phần lễ vật này.”

Á nh mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên nhìn về phía trước, khóe môi nhếch lên một ý cười tàn khốc, anh ta sẽ thích thôi.

Không đến ba phút, bên trong quán bar truyền đến một âm thanh hốt hoảng: “Anh Nhĩ không xong rồi, cảnh sát.”

“Cái gì?” Lục Nhĩ vừa mới ngồi xuống thì đứng dậy, nghĩ đến vật Lục trình Thiên tặng, sắc mặt thay đổi: “Mau đem hàng cất đi.”

“Anh Nhĩ, không kịp rồi, bọn họ tiến vào rồi.” Sắc mặt Tang Cẩu trắng bệch nhìn cảnh sát nối đuôi nhau mà vào, trên tay còn cầm súng.

Khóe mắt Lục Nhĩ muốn nứt ra, hận không thể băm Lục Trình Thiên thành nhiều mảnh, là anh ta khinh thường Lục Trình Thiên.

“Anh Nhĩ, mau nghĩ biện pháp đi, ma túy nhiều như vậy không chỉ đơn giản là ngồi tù mà chúng ta sẽ bị tử hình đó.” Tay của Tang Cẩu đã bắt đầu run lên.

Anh ta không muốn ngồi tù, không muốn chết, anh ta vẫn chưa sống đủ nữa.

Sắc mặt của những người khác đều rất không tốt, nếu như không phải có Lục Nhĩ ở đây thì đoán chừng đã hoảng loạn hết lên rồi.

Lục Nhĩ liếc mắt nhìn Sấu Hầu vừa mới tỉnh lại, trong lòng thoáng qua một tia không nỡ, nhưng ngay sau đó giống như đã đưa ra một quyết định nào đó mà gọi Sấu Hầu qua đây: “Sấu Hầu, cậu qua đây.”

Tang Cẩu đưa mắt ra hiệu với Sấu hầu nhưng anh ta không nhìn thấy.

Tang Cẩu sửng sốt, cả người chấn động, trong lòng đã hiểu rõ ý tứ của Lục Nhĩ, vành mắt đỏ hồng quay qua một bên.

“Anh Nhĩ, sao vậy?” Một chân của Sấu Hầu đã bị người ta đánh gãy, chỉ có thể khập khiễng đi qua.

Bàn tay lớn của Lục Nhĩ vỗ lên vai của Sấu Hầu, kéo đầu của anh ta qua đụng trán của mình, tàn nhẫn lại quả quyết nói: “Hầu Tử, người nhà của cậu, tôi sẽ thay cậu chăm sóc.”

“Anh Nhĩ, anh nói gì vậy, em không hiểu.” Trên mặt Sấu Hầu hiện thoáng qua một tia hoảng loạn, anh ta không tin Lục Nhĩ sẽ đối với mình như vậy, nói thế nào thì bản thân anh ta cũng vào sinh ra tử với Lục Nhĩ nhiều năm như vậy, sẽ không phải rơi vào kết cục như vậy chứ?

Lục Nhĩ không nói chuyện, nhận lấy dao găm của Tang Cẩu, bàn tay lớn trực tiếp che kín miệng của Sấu Hầu, trực tiếp đâm một nhát vào bụng của Sấu Hầu rồi rút ra, ánh mắt nhìn về phía quán bar u tối, tàn nhẫn lại đáng sợ nói: “Xin lỗi người anh em, thù của cậu, tôi nhất định sẽ báo thay cậu.”

Nói xong chậm rãi thả Sấu Hầu ở trên đất.

Hành động này của lục Nhĩ nhìn thì rất lâu, nhưng thật ra chỉ trong một thời gian ngắn chỉ vài phút, hơn nữa đèn ở quán bar rất tối, ngoài Tang Cẩu ra thì không ai nhìn thấy cả.

Cảnh sát lúc này cũng đã tiến vào, nhìn thấy một đám côn đồ hung thần, nói với Lục Nhĩ: “Lục Nhĩ, tại sao cậu gây rắc rối cho nhiều người như vậy?”

“Cảnh sát Trần nói đùa rồi, chỉ là có mấy người anh em đùa giỡn mà thôi.” Lục Nhĩ thu hồi lại vẻ mặt nói.

“Đừng nói nhảm với tôi nữa, tôi nghe có người tố cáo nơi này của cậu có một lượng chứng cứ bị mất trộm, sớm giao ra đừng làm khó mọi người.” Trần Cục không ưa nổi bộ mặt này của Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ vốn muốn giao Sấu Hầu ra, để lại hàng, xem ra người và hàng đều phải mất, một miệng răng đen thiếu chút nữa cắn nát hết, đều do tên Lục Trình Thiên giảo hoạt đáng chết kia, bố trí cho anh ta một cái bẫy lớn như vậy.

Ngoài mặt không cần phải lòng vòng với Trần Cục nữa, liếc mắt nhìn Tang Cẩu, ra hiệu cho anh ta đem đồ vật kia ra.

Tang Cẩu cũng không dám chậm trễ, vội vàng ở phía sau cái tủ cầm ra một phong bì nặng trịch đưa cho Lục Nhĩ.

Đây là cách ứng phó với tên Trần Cục lằng nhằng khó chơi.

Lục Nhĩ trực tiếp nhét vào trong ngực của Trần Cục, nói: “Trần Cục, mọi người đều là bạn tốt, không thì cứ mắt nhắm mắt mở là được rồi.”

Nếu như ngày trước thì Trần Cục đã nhận ưu đãi này rồi, nhưng lần này cấp trên đã truyền xuống, nhất định phải bắt vào tù, anh ta cũng không dám đem cương vị ủa mình mà ra đùa giỡn, mở miệng nghiêm túc nói: “Lục Nhĩ, cậu xem tôi là người như thế nào, lần này nhất định phải giải quyết đến cùng.”

Lục Nhĩ nghe việc giải quyết đến cùng trong lời của Trần Cục, biết hôm nay có trốn cũng không thoát, vẫn sẽ nằm trong tay của Lục Trình Thiên, cục tức này làm anh ta sắp thổ huyết.

Vẫn phải nhịn xuống, để cho người ta đem Sấu Hầu, đem hàng cầm đi, anh ta đem phong bì cất trở lại: “Trần Cục, hàng anh muốn, người phạm tội cũng đều ở đây rồi.”

Trần Cục cũng không có lập tức nhận lấy, đưa chân đạp Sấu Hầu không còn chút sinh khí, nói: “Chết rồi, tôi phải ăn nói như thế nào chứ.”

Trong lòng Lục Nhĩ giận dữ, biết ý tứ trong lời nói của Trần Cục, lại bảo Tang Cẩu đi lấy phong bì ra nhét vào ngực của Trần Cục: “Tội phạm sợ tội mà tự sát.”

Trần Cục cất phong bì vào trong ngực, trên mặt lúc này mới lộ ra một ý cười hài lòng, còn giả bộ như khó nói: “Lục Nhĩ không phải tôi không giúp cậu, là mệnh lệnh cấp trên truyền xuống muốn chỉnh cậu, cậu cũng nên thông cảm cho sự khó xử của tôi đi.”

“Hiểu rồi.” Trần Cục tuy nhận tiền rồi, vẫn để lộ ra một tin tức hữu dụng, người lần này muốn chỉnh mình quyền lực còn lớn hơn Trần Cục, anh ta làm sao không nhận được tin tức Lục Trình Thiên quen biết người có quyền lực đó chứ.

Không tự chủ nhỏ tiếng hỏi: “Trần Cục, anh có thể lộ ra cho tôi một tin tức không? Là nhà họ Cảnh đang giúp đỡ à?”

Nói xong lại bảo Tang Cẩu đi cầm tiền.

Lần này Trần Cục trực tiếp cự tuyệt, lắc đầu nói: “Lục Nhĩ, tôi cũng không giấu gì cậu, tôi nhận câu bao nhiêu tiền thì sẽ làm bấy nhiêu việc, đạo lí tham thì thâm, tôi hiểu rõ, việc làm không được cậu cũng đừng hỏi tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu, người muốn chỉnh cậu căn bản không chỉ có người nhà họ Cảnh.”

Sắc mặt Lục Nhĩ nhất thời biến đổi, người nào lợi hại hơn so với nhà họ Cảnh?

Không đợi anh ta hỏi, Trần Cục đã sai người mang hàng và Sấu Hầu đi, trùng trùng điệp điệp đến, gióng trống khua chiên đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK