Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 282: ĐÂY LÀ ĐỊA CHỈ CỦA CÔ ẤY

“Sao thế, từng người nhìn tôi như thể là cứu tinh vậy.” Đường Kỳ Dũng hỏi

Lân Hoàng quệt đi lớp mồ hôi không hề tồn tại trên trán, cười khổ nói, “Cái này nói ra dài dòng lắm, chuyện là dạo gần đây luật sư Lục không biết có phải vì cơ thể không được khỏe, làm cho bọn tôi cũng thấy lo lắng theo, vậy nên nhờ anh giúp đỡ hỏi han một câu.”

Anh ta nóng lòng muốn nói thẳng ra.

Đường Kỳ Dũng vừa nghe đã hiểu là có chuyện gì, không nhịn được cười vài tiếng, “Các anh ở đây phải gánh áp lực lớn chịu không nổi rồi.”

Lân Hoàng gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, làm sao có thể nói là gánh không nổi áp lực lớn chứ, nếu như để đại ma vương ở bên trong nghe được, công việc thư ký của anh sẽ đến hồi kết, “Anh Đường lại nói đùa rồi, tôi đương nhiên có thể chống đỡ được áp lực chứ, chỉ là muốn quan tâm luật sư Lục một chút.”

Anh ta mà chịu được một ngày, thì coi như anh thua.

Đường Kỳ Dũng vỗ vỗ vai Lân Hoàng, vờ nói tình ý sâu xa, “Thực ra tình hình của luật sư Lục rất dễ chữa.”

Lân Hoàng vẻ mặt chăm chú lắng nghe Đường Kỳ Dũng dạy bảo.

“Luật sư Lục của chúng ta chỉ là thiếu đi sự điều tiết âm dương.” Đường Kỳ Dũng nói xong cũng không thèm để ý đến Lân Hoàng đang ngẩn người đứng một chỗ, đẩy cửa phòng làm việc, bước thẳng vào trong.

“Điều tiết âm dương, điều tiết âm dương!” Lân Hoàng bây giờ mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đường Kỳ Dũng, cả người sững sờ, bọn họ đều nghĩ rằng luật sư Lục có thể là vì gặp phải khó khăn nào đó hoặc là vì gặp trở ngại trong quá trình phát triển, thì ra là do không có phụ nữ.

Nhưng mà, chuyện này không hề hợp lý, nếu như anh không mắc bệnh đãng trí thì, cô thiên kim nhà họ Vũ kia hầu như ngày nào cũng đến, trong văn phòng cũng có phòng ngủ, muốn được điều tiết cũng không phải không thể.

Nhưng mỗi lần cô Vũ rạng rỡ đi đến, đều ủ dột trở về.

Không hiểu được, thực sự không hiểu được.

Đường Kỳ Dũng vừa bước vào liền nhìn thấy Lục Trình Thiên đang ngồi trên chiếc ghế da xa xỉ ung dung chậm rãi xem tài liệu, kéo lấy một chiếc ghế ngồi lên trước bàn làm việc, hai chân chồng lên nhau, lười nhác tựa vào lưng ghế nói, “Thiên à, cậu có biết nhân viên sắp bị tình trạng này của cậu dọa chết không?

Lục Trình Thiên lông mày không hề nhúc nhích, mặt không đổi sắc đọc giấy tờ trên tay, giống như việc ngoài thế giới đều không liên quan đến anh.

Đường Kỳ Dũng cũng không quan tâm Lục Trình Thiên có nghe thấy không, toe toét nói một mình, “Cậu không biết lúc tôi đến, ánh mắt họ nhìn tôi như phát sáng lên, nhìn đến nỗi tôi có chút không đành lòng à.

Vẫn không có người lên tiếng, anh ngước mắt, lặng lẽ nhìn người bạn thân một cái, phát hiện ra anh ta căn bản không hề bận tâm đến, lại thay tài liệu khác để phê duyệt, với một dáng vẻ bận rộn.

“Thiên…….”

Lục Trình Thiên bị anh ta làm phiền, buông bỏ cây bút trên tay, ngẩng đầu nhìn anh ta, con ngươi lạnh lùng không hề dao động, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo không còn chút hơi ấm dư thừa nào.

Đường Kỳ Dũng không hề bị sự sắc lạnh của người bạn dọa dẫm, mỉm cười nhìn anh ta, “ Có không, tôi đây chỉ là đang truyền đạt ý dân thôi.”

“Ai có ý kiến, có thể để họ đến nói chuyện với tôi.” Lục Trình Thiên thu ánh mắt lại, ngữ điệu nhàn nhạt nói.

Nói chuyện với anh ta ư? Người ngoài kia cũng đâu phải đang chê số mệnh họ quá dài. Đường Kỳ Dũng nhìn một chồng tài liệu trên bàn làm việc, như sắp chôn vùi người bạn mình, lại bắt đầu bật chế độ làm việc điên cuồng đây mà.

Lục Trình Thiên không thèm nhấc mí mắt lên nói, “Không có việc thì ra ngoài.”

“Tôi đến đây đương nhiên là có việc rồi.” Đường Kỳ Dũng lảo đảo con ngươi, giấu đi vẻ xảo quyệt trong đáy mắt, từ trong túi rút ra một mảnh giấy đặt lên trước mặt anh ta, giả vờ vô tình nói, “Đừng nói tôi đối với huynh đệ chỉ có nhân tình không có nhân tính, thứ tôi biết có ngần này thôi.”

Đây là công sức anh tối qua đã tốn nhan sắc và thể lực để mua chuộc, mới hỏi được địa chỉ này từ người phụ nữ dại tình kia.

Tuy rằng chỉ là địa chỉ của một thành phố, nhưng đối với bạn thân anh mà nói, đã làm nên một chuyện rất lớn rồi.

Lục Trình Thiên chỉ liếc một cái, lập tức gạt mảnh giấy xuống đất như một mảnh rác, tiếp tục công việc trên tay.

“……….”Đường Kỳ Dũng nhìn thấy hành hộng của Lục Trình Thiên, những lời muốn nói toàn bộ nghẹn lại trong cổ họng không ra, anh còn nghĩ sẽ nhận được câu cảm ơn, đến lời đáp trả khách sáo anh cũng đã chuẩn bị cả rồi.

Thực sự buông bỏ rồi sao?

“Thiên à, hiểu lầm của hai người cần có cậu giải quyết, công việc đương nhiên quan trọng, nhưng chẳng lẽ cô ấy không quan trọng sao?”

Sự hy sinh của Trình Thiên với Vy Vy, anh là người nhìn thấy rõ ràng nhất, thật sự không nhẫn tâm nhìn một đôi uyên ương yêu nhau như thế chỉ vì những hiểu nhầm sai trái mà đi đến đường cùng.

Lục Trình Thiên ánh mắt hơi trầm lại, không vì Đường Kỳ Dũng là bạn bè mà nói chuyện mềm dịu hơn, “Đừng có quên thân phận của cậu.”

“Cái này tôi biết, cậu nghĩ đến việc tôi với cá nhỏ, tôi cũng không nói đến chuyện của mình mà, như vậy không phải tốt hơn sao.” Đường Kỳ Dũng rất tự tin vào bản lĩnh của mình, “Điều phụ nữ cần không phải chỉ có một, trong việc này chúng ta có thể thực hiện kế hoạch khác, cậu hi sinh bản thân như vậy, thực sự có tốt không?”

Vì thực hiện nhiệm vụ, đánh mất đi người phụ nữ mình yêu thương nhất cũng không quan trọng sao?

Lục Trình Thiên tay cầm đầu bút dừng lại không quá một giây, lại điềm nhiên tiếp tục chuyển động trên tấm văn kiện, giống như nửa giây vừa rồi ngưng lại như một ảo giác, giọng nói trầm thấp không chút lay động, “Đường Kỳ Dũng, tôi không muốn nghe lại lời vừa rồi từ miệng cậu nói.”

Đường Kỳ Dũng nghe ra lời nói này của Lục Trình Thiên không phải là lời trêu chọc, nếu như còn nhiều lời sẽ định đuổi anh về sao, quả đúng là phong cách của Lục Trình Thiên, không hề muốn lĩnh hội ý tốt của anh.

Vậy coi như anh đã chưa từng nói ra đi, ai mà không có một chút nóng nảy chứ.

Đường Kỳ Dũng nhấc người dậy, hướng về người đàn ông chỉ biết vùi đầu làm việc, nói một câu ý tứ sâu xa, “Tùy cậu, chỉ cần cậu không cảm thấy tiếc nuối.”

Tiếng bước chân rời đi ngày càng xa, cho đến lúc từ cánh cửa truyền đến tiếng đóng cửa, động tác trên tay Lục Trình Thiên cũng theo đó mà dừng lại, trong mắt là một bầu trời u tối.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mảnh giấy trơ trọi dưới đất, bờ môi mỏng nhếch lên, năm ngón tay nắm chặt lại, một cú đấm giáng xuống mặt bàn làm bằng gỗ, phát ra một tiếng kêu cực lớn.

Tài liệu trên bàn bị chấn động theo bay lên cao mấy tờ, rồi toàn bộ rơi xuống đất, che phủ lên tấm giấy bé nhỏ chỉ vừa bằng một tấm danh thiếp.

Lục Trình Thiên ngang ngược quen rồi, sự ngoan ngoãn của Đan Diễn Vy bốn năm nay càng vô tình nuôi dưỡng tính khí nóng nảy vốn có của anh, anh nghĩ rằng kể cả bản thân có không cần giải thích, thì cô cũng phải tự biết, phải tự hiểu.

Nhưng chính vì ôm trong mình sự tự tin ung dung như thế, Lục Trình Thiên khi vừa quay đầu lại liền phát hiện ra đã mất đi người phụ nữ ngốc nghếch mà anh yêu thương nhất, kể cả như vậy thì với một người kiêu ngạo như anh, cho dù có làm sai rồi, cũng sẽ không cúi đầu nhận tội.

Vốn dĩ chỉ định cho người phụ nữ kia một bài học nho nhỏ để cô ta ngoan ngoãn trở về bên anh, không ngờ rằng cô ta ngoan cố cứng đầu, lại thực sự dám bỏ chạy theo người đàn ông khác.

Vậy thì bảo anh làm sao không tức cho được, không nổi nóng, về thể diện thì anh sẽ không còn, về tâm lý thì anh không thể chịu đựng được, nên đành cứ kiên trì chống chọi như thế.

Lục Trình Thiên những ngày gần đây sống không hề tốt, có thể nói là cực kỳ tệ.

Sự tập trung lại rơi vào đống văn kiện trên bàn, vào chuyển động từng vòng quay của chiếc đồng hồ treo trên tường, anh ở đó bất động như thể một hòn núi, đột nhiên gập người nhặt đóng giấy tờ vứt sang một bên, mảnh giấy vẫn yên lặng nằm đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK