Tần Mặc đột nhiên mở miệng: “Nếu đã đến đây thì hãy cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tô Mộ do dự, lại nhớ tới trước đây đã từng đáp ứng chuyện của Tần Mặc, cô lại không cam lòng kéo Tô Song Song ngồi xuống.
Tô Song Song vẫn đắm chìm trong tâm trạng của mình, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân đứng lên rồi lại ngồi xuống, chờ đến khi cô lấy lại được tinh thần, thức ăn đã được đem lên bày trên bàn.
Tâm trạng cô dịu đi trong chốc lát, cảm xúc trong lòng đã điều chỉnh được tốt hơn, giờ phút này cô chỉ nên nghĩ đến làm cách nào để nhét đầy bụng.
Lúc này, Tô Song Song không thể nương tay với đồ ăn được, nhất định phải trích được ít máu của Tần Mặc, cảm giác mất mát lại xảy đến, cô liền chà đạo lên khăn tay giống như chà đạp chính tâm tình rối rắm của mình.
Khi đồ ăn vừa mang đến, cô lại sâu xa nhìn đồ ăn trên bàn, đều là những món mình thích, vô thức nhìn Tần Mặc ở đối diện.
Cô hơi hoảng loạn, trong đôi mắt hình bán nguyệt lộ ra chút ánh sáng, còn có vẻ tìm tòi nghiên cứu anh.
Dương Hinh ở đối diện lại chớp mắt, cười kéo cánh tay của Tần Mặc nói: “Anh Mặc, anh thật đúng là, sao lại gọi toàn đồ em thích ăn!”
Một câu nói, thành công khiến cho chút ánh sáng vừa nhen nhóm trong mắt Tô Song Song lụi tàn, cô cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn vốn luôn khiến cô phải chảy nước miếng, bây giờ, một miếng cũng không thèm ăn.
Tô Song Song hơi đau đầu, ánh mắt cũng ê ẩm, mũi cũng không được tốt, cô bĩu môi, đưa tay sờ trán mình, trong lòng bi ai nghĩ đến: “Sẽ không đúng lúc vậy chứ, chẳng lẽ cô thật sự sốt rồi?”
Tần Mặc vẫn im lặng như trước, trong mắt lộ ra chút không kiên nhẫn, Tô Song Song lại vừa vặn đảo mắt qua bắt được cảm xúc này của anh, chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô biết nó dành cho mình, dù sao thì cũng mặc kệ ai đó đang không thích người khác quấy rầy thế giới của người ta, Tô Song Song chỉ cảm thấy lỗ tai truyền đến một trận khô nóng, cô vội vàng thu hồi tay lại, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bữa cơm này thật im ắng, nếu như không có Dương Hinh thi thoảng nói vài câu điều tiết bầu không khí, chắc Tô Song Song sẽ cảm thấy mỗi phút trôi qua như một năm dài đằng đẵng.
Sau khi Tô Song Song ăn xong miếng cuối cùng trên đĩa của mình, cuối cùng Tần Mặc cũng mở miệng, cô nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có thể rời đi.
Nếu không để cô đi, cô nghĩ mình sẽ hóa đá ở đây mất! Vừa ra khỏi phòng, Tô Song Song đã thấy dạ dày lẩm nhẩm đau, đầu cũng choáng váng không tí.
Cô đưa tay chống một bên vách tường, Tô Mộ vừa thấy thế liền vội vàng chạy lại đỡ cô, lúc chạm vào cánh tay cô, không nhịn được kêu lên một tiếng: “Song Song, cô phát sốt thật rồi!”
Ý thức của Tô Song Song đã hơi mơ hồ, cô quay đầu nhìn Tô Mộ, rất kiêu ngạo trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó bi thương nói: “Không thể nào! Tôi sẽ không!”
Tần Mặc đi ra ngoài cùng Dương Hinh ở phía sau, Tô Song Song nghiêng người, nhường đường cho anh, lúc dựa vào thành tường lạnh như băng ở sau lưng, Tô Song Song nhìn Dương Hinh vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Tần Mặc, không biết vì sao lại thấy hai mắt rất đau đớn.
Dương Hinh quay đầu ngại ngùng nở nụ cười nhìn Tô Song Song, hơi thẹn thùng nói: “Song Song, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt! Tôi đi trước đây!”
Tô Song Song vội vàng nặn ra một nụ cười tười, sau đó phất tay, quay đầu lại sau khi nhìn Dương Hinh, cô giống như mất hết sức lực, giữ chặt cánh tay Tô Mộ để chống đỡ thân thể của mình.
Tô Mộ ở bên cạnh nhìn Tô Song Song, lại nhìn Tần Mặc đang dần rời đi cùng Dương Hinh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài:
“Song Song, cô thật sự phát sốt à?” Tô Mộ bắt lấy tay Tô Song Song, trong lòng run lên, tay cô rất nóng, Tô Mộ lại vội vàng sờ trán Tô Song Song, lo lắng lập tức dâng lên.
Tô Song Song lắc đầu, muốn bản thân tỉnh táo một chút, nhưng càng động đậy lại càng mờ mịt, nãy còn có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, bây giờ chỉ còn là một mảnh mơ màng.
Tô Song Song cũng thấy sợ hãi, cô bắt được tay của Tô Mộ, sau đó liền cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại, cô đã mất hết tri giác.
“Tô Song Song! Tô Song Song!” Tô Song Song hôn mê nghe thấy Tô Mộ hét thảm như vậy, trong lòng không nhịn được nghĩ: sao cô không kêu nhã nhặn một chút, giống như cô sắp chết vậy, cô không nghĩ lúc này, tự nhiên mọi người lại biết hết cả tên cả họ mình.
Ngay sau đó Tô Song Song lại cảm giác được cả người mình như bay lên, trong lòng lại cảm khái Tô Mộ một tiếng: Tô Mộ, đúng là quái nhân, ôm cô đi mà cũng không tốn chút sức lực nào.
Thế nhưng cảm giác của cô vẫn thấy là lạ, lồng ngực này thật rộng lớn, cô muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng lại không thể có cơ hội này, chỉ có thể đường đường chính chính hôn mê.
Tô Song Song nằm trên chiếc giường mềm mại, cả người đều vô lực, hơn nữa, đầu óc vô cùng choáng váng, cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng như chì không mở nổi.
Cô dùng rất nhiều sức cũng không có cách nào, cuối cùng đành quyết định không tiêu tốn sức lực nữa.
Lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán mình, khiến cô không có tiền đồ “ưm” một tiếng.
Dù cô đang ở trạng thái hôn mê, thân thể cũng không chịu được động chạm như vậy, nếu bây giờ cô đang tỉnh, đoán rằng đối với loại hành động nhung nhớ này, nhất định hận không thể trực tiếp cho anh một cước bắn vào tường!
Trong phòng tất cả cửa sổ đều bị che rèm, dù đang là ban ngày nhưng vẫn hơi tối, rất thích hợp để ngủ.
Bên chiếc giường rộng lớn, Tần Mặc ngồi ở đó, hơi nghiêng người dựa vào Tô Song Song, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ bé của cô, tay còn lại không nhịn được khẽ vuốt hai gò má hồng nhuận của cô.
Tần Mặc cứ im lặng chăm chú nhìn cô như vậy, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ của cô dần giảm xuống, thân thể cứng ngắc mới dần thả lỏng.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dương Hinh tiến vào, trong tay bưng một ly nước ấm và tăm bông, cô trực tiếp ngồi bên giường còn lại, dịu dàng cười nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc ngẩng đầu thấy cô, nhìn những vật trong tay cô liền hiểu ngay cô định làm gì, anh lặng lẽ thu hồi tay đặ trên mặt Tô Song Song, tiếp nhận ly nước, đặt trên tủ đầu giường, sau đó cầm tăm bông trong tay Dương Hinh.
Bàn tay to lớn hơi ngốc nghếch cầm tăm bông nhúng qua nước trong chán, thật cẩn thận thấm vào môi của Tô Song Song.
Dương Hinh im lặng nhìn Tần Mặc ngốc nghếch làm hết tất cả những hành động này, nét dịu dàng trên mặt điểm thêm một chút ánh sáng.