"Cái đó... Tôi thấy cũng đã lâu rồi, nếu không hay là hai người về thay đồ rồi ăn cơm đi? Hoặc là cùng ăn một bữa cơm? Chờ tôi khỏe lại nhất định sẽ mời hai người ăn một bữa thịnh soạn!"
Chuyện ăn cơm này, thực ra là cô muốn hỏi Tần Mặc, cô không biết anh nghĩ thế nào, cho nên không dám tùy tiện vạch trần thân phận của anh.
Theo Tô Song Song, Tần Mặc là boss của Tần thị, mà Âu Dương Minh lại là phó tổng của công ty con dưới quyền. Bọn họ sớm muộn đều phải "thẳng thắn gặp nhau", giờ khắc này lại chạm mặt ở phòng bệnh của cô, Tần Mặc coi như cùng nhân viên đắc lực của mình ăn cơm cũng như là lịch sự đi!
Chỉ tiếc Tô Song Song đã quên, đối với Tần Mặc mà nói, chưa bao giờ anh làm chuyện dư thừa, loại chuyện lôi kéo nhân viên này chỉ khiến anh cảm thấy lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng.
Tần Mặc thấy ngay cả anh mà cô cũng muốn đuổi ra khỏi phòng bệnh, chân mày vừa mới giãn ra được một chút lại nhíu vào.
Tô Song Song đảo mắt qua thấy sắc mặt Tần Mặc thay đổi, liền biết mình đã lỡ lời, boss căn bản không hề có ý này.
Cô vội vàng cười ha ha, nhìn về phía Tần Mặc, đổi lời nói: "Nếu không anh ở lại đây, giúp tôi xem một chút?"
Bây giờ Tần Mặc đang nắm trong tay tiền đồ của Tô Song Song, chính là đại gia của cô, dĩ nhiên không dám để anh không vui.
Quả thật Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song giữ mình lại, trên mặt dù không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng ngược lại vô cùng cao hứng, lại nói bất kể Tô Song Song nói hay không thì anh cũng không hề có ý muốn rời đi.
Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Âu Dương Minh, trong mắt lộ ra một chút áy náy, cô bây giờ cũng hiểu đôi chút, Tần Mặc và Âu Dương Minh không thể ở cùng một phòng.
Âu Dương Minh cười nhìn Tô Song Song gật đầu một cái, dáng vẻ vô cùng quan tâm, giọng nói nhu hòa như mặt nước mùa xuân: "Tôi về trước, Song Song cẩn thận nhé, có cần gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Anh nói xong lại quay đầu nhìn về phía người nãy giờ chỉ ngồi yên không nói gì, thực ra anh cũng chẳng muốn gặp lại Tần Mặc, dặn dò: "Làm phiền anh chăm sóc Song Song rồi."
Âu Dương Minh nói xong trực tiếp rời đi, nhưng khi để lại những lời này, lực sát thương rất lớn, khiến mặt của Tần Mặc đen đi không ít.
Anh bày ra một dáng vẻ quan tâm như thế trong suy nghĩ của Tần Mặc chẳng khác nào muốn tuyên chiến! Tuy nhiên, Tần Mặc không phải là một người nóng nảy, bị người khác khiêu khích liền mất hết kiên nhẫn.
Anh cúi đầu, yên lặng không nói, nhưng anh chắc chắn sẽ nhớ người tên Âu Dương Minh này.
Tần Mặc không nói gì, Tô Song Song dứt khoát cũng không lên tiếng, sau khi Âu Dương Minh đi, không khí trong phòng liền khôi phục bình thường, Tô Song Song tựa vào chiếc gối, bắt đầu thấy buồn ngủ.
"Cốc cốc cốc!"Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới khiến Tô Song Song ngay lập tức mở to mắt, bị giày vò cả ngày trời thực sự cảm thấy rất đói bụng.
"Vào." Tần Mặc lạnh nhạt phun ra một chữ, cửa vừa mở ra, một mùi thơm liền bay đến, miệng lười Tô Song Song mùi vị gì cũng không có, ngửi thấy mùi thơm này khiến cô thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Chẳng qua là khi cô nhận ra người đi vào không phải Tô Mộ, mà là người giao hàng, có chút hụt hẫng, nhưng khi nhìn thấy tên nhà hàng trên nắp hộp, đôi mắt lại trợn thật to, nước miếng vừa đi xuống lại ồ ạt dâng lên.
Không biết tại sao Tô Song Song cảm thấy ăn đồ Âu Dương Minh gọi đến đúng là vô công bất thụ lộc, nhưng nếu đổi thành ăn của Tần Mặc, cô chỉ cảm thấy được ăn chùa thì tại sao phải làm kiêu, chẳng có gì là không thoải mái .
Tô Song Song trong lòng liên tục gào thét: Lại là điểm tâm của Hoàng Cố Hương, một nhà hàng vô cùng xa xỉ, đến một bát cháo cũng là 888 đồng, nhưng mùi vị truyền thống được lưu giữ vô cùng tốt.
Mặc dù giờ phút này trong lòng Tô Song Song đang điên cuồng gầm thét, nhưng là trên mặt vẫn tỏ vẻ dè đặt, cô than nhẹ một tiếng, hơi do dự: "Boss, thế này không hay lắm?"
Anh giao hàng rất có tư chất, yên lặng không nói gì, mặt mang theo nét cười đem cháo trắng và những món ăn kèm bày ra vô cùng đẹp mắt.
Tần Mặc nghe Tô Song Song nói, ngẩng đầu nhìn về phía cô, anh vừa ngẩng đầu lên, người giao hàng liền dừng động tác, đứng ở một bên, lẳng lặng chờ.
Tô Song Song nhìn một nửa thức ăn vừa được bày lên, nháy nháy mắt, không hiểu Tần Mặc muốn làm gì, Tần Mặc rất ít khi lại chủ động mở miệng: "Nếu đã không hay lắm, thế thì hủy đi vậy.