Tần Mặc một bên lôi kéo tay của Tô Song Song tay, một bên chậm rãi đi về hướng lên trên lầu, mở miệng nói một câu: "Buổi sáng ngày hôm nay có phải là em đã có hẹn với Vương Tử cùng đi tìm Triệu Điềm Nhi phải không?"
Tô Song Song không nghĩ tới đột nhiên Tần Mặc lại nhắc đến Vương Tử như vậy, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái, dừng bước lại. Cô có cảm giác, cảm thấy điều mà Tần Mặc định nói với cô, sẽ làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Sau đó cô ấy nói công ty có chuyện gì đó nên không đi được với em phải không?", Tần Mặc tiếp tục hỏi, nhưng mà từ những vấn đề mà Tần Mặc hỏi, Tô Song Song cảm giác mình trong đầu óc mình như tê dại đi, cảm giác sợ hãi kia càng trở nên sâu sắc hơn.
"Phải... Làm sao anh lại biết được?" Tô Song Song hỏi lại một câu.
"Cả ngày hôm qua cho đến cuối buổi, cô ấy cũng không có ở công ty đúng không?" Cho dù Tần Mặc cũng chưa trả lời thẳng vào vấn đề mà Tô Song Song hỏi, nhưng mà những lời này lại làm cho Tô Song Song kinh hãi, hai mắt mở trừng thật lớn.
Cô khẽ lắc đầu, nói dứt khoát: "Sẽ không đâu! Làm sao có thể được chứ? Hai người bọn em chính là..."
Tần Mặc lại cắt đứt lời của Tô Song Song. Anh vươn tay vuốt vuốt lên mái tóc của Tô Song Song, nhẹ giọng nói ra một câu: "Thật ra thì em đã hiểu được vấn đề rồi đó! Nhưng mà Song Song à, tại sao em lại phải lừa dối chính mình?"
"Nhưng mà..." Tô Song Song vừa mới mở miệng, nước mắt đã chảy ra rồi. Vương Tử kia, cô thật tình đã nghĩ coi Vương Tử như bạn bè của mình.
Trước sự thương tâm của Tô Song Song, Tần Mặc không sao cầm lòng mình được. Nhưng mà, nếu như muốn để cho cô được sống với chính bản thân mình, được sống hoạt bát, tự do tự tại không phải chịu sự gò bó nào, vậy thì anh phải làm cho cô có sự đề phòng với lòng của người khác. Cho nên trong chuyện này, ngày hôm nay anh phải nén nhịn lại sự đau nhức, để cho Tô Song Song tự mình nhìn thấy mà hiểu được.
"Song Song, có một số người sẽ không bao giờ đối xử tốt với em như em đã đối xử tốt với người ta đâu, bởi vì từ trước đến nay, trên thế giới này đã không có sự công bằng rồi." die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tần Mặc khom người xuống để cho tầm mắt của mình ngang hàng với đôi mắt của Tô Song Song.
"Anh muốn để cho em cả đời này được sống trong sự chân tình, không có một chút giả dối nào, nhưng nếu như vậy nhất định sẽ phải trói buộc sự tự do của em lại, mà anh biết rõ, như vậy em sẽ không được vui vẻ, cho nên anh nhất định phải ép buộc em phải đi để tự em nhìn thấy thế giới này rõ hơn."
Đây là lần đầu tiên Tần Mặc nói thao thao bất tuyệt như vậy, anh giải thích ước nguyện ban đầu của mình. Cách làm này coi như là anh muốn cảm tạ Bạch Tiêu đã cho anh “sách lược trong tình yêu”. Nếu không, theo như sự thông minh của Tần Mặc, chỉ sợ sẽ làm Tô Song Song bị chọc giận, hiểu lầm, cũng sẽ