“Việc đó… Không! Đi cửa chính.” Tô Song Song không muốn giống như chuột chạy qua đường, cô không làm điều gì sai cả, không sợ người khác chỉ trỏ!
Tô Mộ vừa nghe liền hiểu ý của Tô Song Song, Tô Song Song bề ngoài nhìn có vẻ như người mềm nắn rắn buông, vô cùng hiền lành, nhưng thật ra bên trong lại bướng bỉnh, một khi tính khí bướng bỉnh mà nổi lên, ngay cả cô cũng phải sợ.
Cô không khuyên bảo, bởi vì tất cả sự chú ý của cô đều đặt vào mối quan hệ giữa Tô Song Song và Tần Mặc.
Lúc này cô bày ra vẻ mặt cười chế nhạo, thỉnh thoảng ánh mắt liếc qua giữa hai người, Tô Mộ nhìn không hiểu ánh mắt xem thường của Tần Mặc mà còn tưởng anh trời sinh vốn lạnh lùng.
Thế nhưng Tô Song Song liếc mắt liền hiểu, haha cười gượng, trong lòng im lặng thay Tô Mộ, nhịn không được suy nghĩ: Nếu Tô Mộ mà biết thật ra Tần Mặc chỉ xem cô ấy như người qua đường, không biết còn có thể cười xán lạn như hoa vậy không.
Nhưng mà Tô Song Song lại nghĩ tiếp: Nếu như Tô Mộ biết Tần Mặc chính là Boss lớn của tập đoàn Tần Thị thì không biết sẽ như thế nào, đoán chừng sẽ kích động đến mức muốn bóp chết cô ngay tại chỗ.
Tô Song Song nghĩ vậy, theo bản năng khẽ run lên một chút, Tô Mộ còn tưởng cô lạnh, đi tới bên cạnh dựa vào cô, vội vàng đỡ cô đi tới cửa chính.
Tần Mặc vẫn đi theo sau lưng hai người, Tô Song Song suy nghĩ một chút rồi quay lại nhìn anh ra dấu “stop”, sau đó cười nịnh nọt: “Việc kia… Đại… A Mặc, anh có thể chờ chúng tôi vào trong, rồi anh vào sau, có được hay không?"
Vốn dĩ Tô Song Song muốn gọi Đại Boss, nhưng nghĩ ở trong tình huống như vậy, Tô Mộ lại bỉ ổi như vậy, để cô ấy biết được sự thật tàn khốc này, sợ rằng chính cô cũng đừng nghĩ đến việc toàn thây.
Bởi vậy đứng trước hai mối tai họa, cô đương nhiên sẽ chọn cái nhẹ hơn. Tô Song Song nghĩ sẽ chán ghét Tần Mặc một chút, mặc dù có khi sẽ bị anh khinh bỉ, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị Tô Mộ bức đến chết!
Vốn là Tần Mặc rất khó chịu đối với thái độ xa lánh của Tô Song Song, nhưng khi nghe đến hai chữ “A Mặc”, chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.
Anh không trả lời cô, chỉ dừng lại nhìn Tô Mộ vỗ về Tô Song Song rời xa tầm nhìn của mình, thoáng nhìn qua thang máy, cuối cùng vẫn chầm chậm đi theo sau Tô Song Song.
Tô Mộ vỗ về Tô Song Song ra bãi đỗ xe, liền hừ lạnh một tiếng, Tô Song Song nhất thời tóc gáy chợt nổi lên, quay đầu nhìn Tô Mộ lấy lòng, trong lòng có chút chột dạ.
“A Mặc? Tô Song Song, bây giờ cô cũng biết liếc mắt đưa tình rồi đấy, nếu tôi không bắt gặp các người gian tình ở bệnh viện, cô định giấu tôi đến bao giờ?”
Tô Mộ hung dữ chất vất cô, Tô Song Song haha cười gượng hai tiếng, thật sự không biết phải giải thích như thế nào, nên bắt đầu từ đâu.
Lối ra của bãi đỗ xe và cửa chính của tập đoàn Tần Thị rất gần, Tô Song Song còn chưa biết mở miệng thế nào, hai người đã tới cửa công ty.
Tô Song Song quay đầu nhìn mọi người xung quanh đang vội vã đi làm, cô nghĩ thân phận của Tần Mặc có lẽ nên sớm nói cho Tô Mộ biết, nếu bản thân lại làm ra điều gì đó đại nghịch bất đạo thì coi như thảm rồi.
“Tô Tô, chuyện tôi và Tần Mặc không phải như cô nghĩ, thật ra anh ấy là…” Tô Song Song còn chưa nói hết, Tô Mộ dường như nhìn thấy cái gì, dừng lại.
Tô Song Song cũng dừng lại theo, vừa nhìn tới phía trước đã thấy một nữ nhân viên đứng ở trước cửa công ty nhìn cô, ánh mắt vô cùng hung ác, trông giống như kiếp trước cô đã nợ tiền cô ta vậy.
Tô Song Song theo bản năng rụt cổ lại một chút, nhỏ giọng hỏi Tô Mộ: “Tôi và cô ta có thù oán với nhau hay sao?”
Tô Mộ hừ lạnh một tiếng, khinh thường trừng mắt liếc nhìn người phụ nữ kia, giải thích với Tô Song Song: “Kia chính là người phụ nữ điên rồ nhốt cô trong phòng trà nước đó, thật đúng là bạch cốt tinh!”
Vừa nghĩ tới thân phận của người phụ nữ này, Tô Mộ càng thêm khinh thường, nói tiếp: “Ngày hôm đó đã bị điều tra ra, bị đuổi việc rồi, ba ngày nay đứng ở cửa này, cũng không biết muốn làm gì, đừng để ý đến cô ta, chúng ta đi thôi.”
Tô Song Song nhìn thoáng qua bạch cốt tinh đang trợn mắt nhìn mình, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đây là cửa công ty, trước công chúng, cho dù người phụ nữ này có oán giận, cũng sẽ không nhào tới đánh cô đâu!
Thật ra Tô Song Song trong lòng cố gắng kìm nén, cô vô duyên vô cớ bị nhốt ở phòng trà nước, lại bị thương ở chân, theo lý thuyết thì cô phải tức giận lắm, nhưng hiện tại cảm xúc lại lẫn lộn!
Tô Mộ vỗ về Tô Song Song đi về phía trước, vừa muốn bước qua cửa công ty, bạch cốt tinh vốn chỉ âm u nhìn Tô Song Song đột nhiên làm loạn.
Cô ta nhảy đến trước mặt Tô Song Song, giơ tay chỉ cô, tức giận mắng: “Cô là thứ đàn bà không biết xấu hổ, dựa vào việc bò lên giường của tổng giám đốc mà leo lên vị trí trợ lý! Tôi không phục!”