Viện trưởng quét mắt nhìn quanh, chỉ sợ có phóng viên nào nhìn thấy, gặp Tần Dật Hiên phát hỏa gần xong rồi, vội vàng tiến lên, cẩn thận nhìn Tần Dật Hiên một chút.
Thấy trên mặt anh không còn vẻ tức giận, viện trưởng mới kính cẩn hạ giọng hỏi: "Cậu chủ Tần nhỏ, cậu xem nơi này không phải chỗ để nói chuyện."
Hiển nhiên Tần Dật Hiên cũng chú ý tới chuyện này, anh mới từ nước ngoài về, có chút không thích ứng, lại quên mất, đây không phải trong bệnh viện danh nghĩa của mình ở nước ngoài.
Anh chỉ nhếch môi cười nhẹ, cười đến vô hại, trong yếu ớt lộ ra chút suy yếu do bệnh trạng.
Thế nhưng mỗi vệ sĩ có mặt ở đây đều biết, Tần Dật Hiên trước mặt tuyệt đối không phải con cừu nhỏ, mà là con báo khát máu, tùy thời mà di chuyển, bất động thì thôi, động một cái nhất định sẽ thấy máu.
Ngược lại vẻ mặt vị quản gia chừng ba mươi tuổi đứng sau lưng Tần Dật Hiên nửa bước vẫn dửng dưng, giống như đã quen với hành vi "Cố tình gây sự" này của Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên quay đầu lại nhìn lướt qua viện trưởng, viện trưởng lập tức cảm thấy da gà toàn thân đều nổi hết lên, vô cùng sợ hãi.
"Viện trưởng không cần lo lắng, tôi tương đối hiếu kỳ truyền thông nào sẽ đưa tin về chuyện này. . ." Giọng điệu của anh vô cùng ôn hòa, còn lộ ra chút ngây ngô của chàng trai mới lớn.
Nhưng viện trưởng chỉ thấy cả người đều muốn run rẩy theo, ông vội cười làm lành, lắc lắc đầu: "Đúng! Đúng! Cậu chủ Tần nhỏ nói đúng!"
"Cậu chủ Tần nhỏ?" Tần Dật Hiên đột nhiên mở miệng, hình như có chút nghi ngờ với cái xưng hô này, vừa nhắc tới quả tim già của viện trưởng liền nhảy lên tận cuống họng.
Theo bản năng viện trưởng lui về sau một bước, ngay sau đó lại cảm giác mình bị khí thế của một đứa trẻ bức bách, mặt mũi có chút khó coi, chịu đựng trong lòng.
"Tần Mặc đã phá sản, bây giờ nhà họ Tần chỉ có một mình tôi là cậu chủ, nhớ kỹ!" Ánh mắt của Tần Dật Hiên trừng lớn, trong mắt lộ ra ý cười khát máu lộ liễu.
Hơn nữa chẳng bao lâu sau, trên đời này cũng sẽ không còn người nào tên Tần Mặc nữa, câu nói này, Tần Dật Hiên không nói ra.
Thế nhưng khi nhắc tới Tần Mặc, trong mắt anh lại lộ rõ vẻ, rõ ràng như đang nói tới một người chết.
Viện trưởng cũng cảm giác được ánh mắt khát máu này của Tần Dật Hiên, giờ đây viện trưởng thật sự không dám xem chàng trai trước mặt mình là một người bình thường nữa rồi.
Ông vội vàng gật đầu cung kính, liên tục khen ngợi.
Trong lòng Tần Dật Hiên không quá tốt, không thừa tâm tình ở lại đây chơi trò đùa trừng phạt.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua tổ trưởng của đám vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng ném lại một câu: ""Trở về tự mình đi nhận phạt."
Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng như cũ, anh nắm chặt điện thoại di động trong tay, quay đầu nhìn quản gia đứng ở sau lưng mình nửa bước.
"Điều tra xem làm sao Tần Mặc biết được Tô Song Song, bất kể chuyện lớn nhỏ." Anh dừng một chút, con ngươi đột nhiên co rụt lại, nghĩ tới thứ gì đó lại dặn dò thêm một câu: "Giữ bí mật chuyện này."
Tần Mặc trực tiếp ôm Tô Song Song đến trước một chiếc xe đua đầy phong cách ở bên đường mới dừng lại, mở cửa xe ra rồi nhét Tô Song Song vào.
Tô Song Song vừa ngồi vào cả người đều sửng sốt, cô chớp chớp mắt, nhìn chiếc xe đua tao bao này, đồng thời quay đầu nhìn Tần Mặc đang ngồi ở vị trí tài xế, có chút mông muội.
Không phải Tần Mặc đã phá sản rồi sao? Chiếc xe xoa hoa này là từ đâu ra!
Trong lòng Tô Song Song nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi: "A Mặc, này. . . Chiếc xe này từ đâu mà tới vậy?"
Tâm tình Tần Mặc rất tệ, trừ ngày cha mẹ anh qua đời ra, dường như tâm trạng của anh chưa bao giờ hỏng bét đến như vậy.
Hơn nữa hôm nay không những không tốt mà còn kèm theo lửa giận, cho nên anh không muốn nói chuyện, vì anh sợ mình không khống chế được, sẽ giận chó đánh mèo đến Tô Song Song.
"Không phải anh. . . không phải là cướp đấy chứ!" Tô Song Song bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoàng và lo lắng.