Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến khi Tần Mặc đẩy Tô Song Song trở lại căn hộ, xoay người đi tìm hộ khẩu, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần, chợt đứng lên, bắt lấy cánh tay của anh.


“Tần... Tần... Tần Mặc, anh không có vấn đề gì sao? Có cần đi bệnh viện không?” Khuôn mặt của Tô Song Song đầy vẻ kinh hoàng nhìn anh, dáng vẻ như chỉ hận không thể trực tiếp kéo anh đến bệnh viện để kiểm tra.


Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song chăm chú, gằn từng chữ hỏi: “Chúng ta không phải đang sống cùng nhau sao?”


Tô Song Song suy nghĩ một chút rồi gật đầu.


Tần Mặc thấy Tô Song Song gật đầu, tiếp tục hỏi: “Không phải chúng ta đã từng ngủ cùng nhau trên giường sao?”


Tô Song Song lại suy nghĩ, sau đó không cam tâm gật đầu một cái, hơi hơi đưa mắt lén lút nhìn anh, không biết đột nhiên anh nói những lời này là có ý gì.


Cô vừa muốn bổ sung một câu, đều là do bất đắc dĩ mà, Tần Mặc tiếp tục mở miệng nói: “Không phải đã từng thấy tôi...”


Rốt cuộc Tần Mặc lại không biết xấu hổ như vậy, chẳng qua là cúi đầu nhìn hạ thân của mình, Tô Song Song biết, tối hôm qua xem trộm anh tắm đã bị anh nhìn thấy.


Cô rất muốn không thừa nhận, dù sao cô cũng đâu có nhìn thấy bất cứ thứ gì! Nhưng là lại cảm thấy làm người không thể vô sỉ như thế, liền gật đầu, coi như rất không phục mới gật đầu.


“Ừ! Vậy bây giờ em phụ trách đi!” Tần Mặc rất tự nhiên nói ra, giống như tùy ý.


Tô Song Song đưa ngón tay chỉ vào mình, vừa chỉ vào Tần Mặc, lúc này cô đang trợn mắt há hốc mồm, đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình, chắc chắn lỗ tai của cô không có vấn đề gì, liền ngoắc ngoắc nhìn vẻ mặtTần Mặc.


“Tôi phụ trách?” Cô không quá chắc chắn lặp lại một lần, vẻ mặt hết sức xoắn xít và khó tưởng tượng nổi.


Tần Mặc gật đầu một cái, trực tiếp đánh nát sự mong đợi của Tô Song Song, rất khẳng định, hơn nữa, vẻ mặt chân chính nói là anh không hề đùa, anh rất nghiêm túc.


Tô Song Song cười khan hai tiếng, thưởng cho Tần Mặc hai chữ: “Ha ha!” Ngay sau đó, Tô Song Song cố gắng đè nén tâm tình đang muốn bộc phát, cô hít một hơi thật sâu, trong lòng mình như tăng thêm lửa đốt.


“Anh không phải là đàn ông sao! Tôi nhìn một chút thì có sao, lại nói cái gì tôi cũng không thấy, anh cũng không bị mất gì, tôi cũng không sờ soạng anh, lại không làm gì anh, gánh vác trách nhiệm gì đây...”


Tô Song Song nhìn chằm chằm Tần Mặc, nhìn hình bóng của mình được phản chiếu trong đôi mắt anh, cảm giác đôi mắt kia ngày càng thâm trầm, Tô Song Song lại bắt đầu cảm thấy chột dạ, liền đứng lên, âm thanh dần dần mất đi khí thế, càng ngày càng nhỏ hơn.


“Không sờ qua?” Tần Mặc nhàn nhạt hỏi, sau đó đưa tay ra kéo lại cánh tay của Tô Song Song, thả ở trên mặt mình: “Sờ.”


Tô Song Song chạm tay vào gò má lạnh như băng của anh, có chút kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, liền rụt tay lại, Tần Mặc liền mở miệng tiếp: “Không hôn qua?”


Giọng nói của Tần Mặc hết sức trầm thấp, Tô Song Song nghe xong, đột nhiên trái tim lại nảy lên một nhịp.


Cô hút vào một hơi, mới vừa muốn thu tay lại rồi chạy trốn, một tay khác của Tần Mặc đã bấu vào sau gáy của cô, ngay sau đó anh trực tiếp cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên chiếc miệng nhỏ nõn nà của cô.


Tô Song Song kinh ngạc trợn to cả hai mắt, gắt gao nhìn anh, cho đến khi hơi lạnh từ môi mỏng rời khỏi miệng của cô, tay víu đằng sau gáy cô cũng thả ra, cô cũng vẫn chưa phản ứng kịp.


Một tay của Tần Mặc cắm vào trong túi quần của mình, trong mắt có một loại cảm xúc mà Tô Song Song không hiểu, lộ ra một chút nóng bỏng, môi anh khẽ mấp máy, bình tĩnh nói ra ba chữ: “Hôn qua rồi.”


Tô Song Song nghe thấy tiếng anh, vội vàng đưa tay ra che miệng của mình, trong nháy mắt, khuôn mặt như sắp phát nổ, chợt lùi về phía sau mấy bước, cho đến lúc tựa vào tủ nhà bếp thì mới dừng lại.


Cô trốn tránh ánh mắt của Tần Mặc, nhanh chóng cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên, tim đập rộn ràng, một cái tay khác của cô còn đặt lên trước ngực mình, cảm thụ được lồng ngực lên cuống dồn dập, đầu óc vô cùng hỗn loạn, vốn không có cách nào để tỉnh táo lại.


“Có thể?” Tần Mặc nói xong liền quay người đi đến tủ đầu giường tìm sổ hộ khẩu, Tô Song Song vội vàng tiến lên một bước, kéo lấy tay anh.


Tần Mặc quay đầu nhìn cô, chờ đợi cô mở miệng, Tần Mặc cũng không muốn bức bách cô, nhưng hôm nay anh muốn cố gắng hết sức có thể để cô không thể trốn tránh mối quan hệ giữa anh và cô nữa.


“Cái đó... để tôi suy nghĩ một chút! Để cho tôi suy nghĩ một chút!” Vốn dĩ đầu óc Tô Song Song đã không có chút ánh sáng nào, trong nháy mắt lại biến thành một mảnh hỗn loạn, cô há miệng, vẫn không biết nói gì như cũ.


Tại sao đột nhiên trở thành như thế này? Rõ ràng… rõ ràng quan hệ của hai người chỉ có thể là bạn bè, tại sao đột nhiên Tần Mặc lại trở thành tiểu cầm thú rồi?


“Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.” Tần Mặc thấy Tô Song Song cũng không có gì khó chịu, cúi đầu thật sâu nhìn cô rất chăm chú, vừa mở miệng, trịnh trọng nói ra từng chữ từng câu, dọa Tô Song Song sợ hãi đến mức lui về phía sau một bước.


Trong mắt của cô dâng lên đầy kinh hoàng, khiến ánh mắt của Tần Mặc tối đi một chút.


“Để tôi suy nghĩ một chút…” Tô Song Song cảm giác bản thân mình không thể nói ra được gì khác trừ câu nói này, nói xong, cô vội vàng tránh khỏi tầm mắt của Tần Mặc.


“Nửa tháng.” Tần Mặc không nghĩ lại ôm cây đợi thỏ nữa, bởi vì anh phát hiện nếu mình dựa vào mấy chỉ dẫn trong quyển “Kế trong kế yêu nhau” không đáng tin cậy kia, vốn không có cách nào để Tô Song Song Song chui đầu ra khỏi mai rùa.


Cho nên anh cảm thấy nên thuận theo tính cách của anh bức bách cô tiến vào thế giới của anh, để cô muốn chạy cũng không thể thoát được.


“Một tháng!” Tô Song Song nghe xong, gấp gáp mở miệng, trả giá, chính là cô không có ý thức được, có sự khác lạ ở đây.


Cô không hề từ chối, mà là đang kéo dài thời gian mà thôi!


Tần Mặc phát hiện cô không hề từ chối anh, đôi mắt lạnh băng chèn lên một chút ấm áp, lại lắc đầu một cái: “Hai mươi ngày.”


“Tên…” Tô Song Song trợn mắt há mồm, chuyển động con ngươi, cắn răng một cái giậm chân nói: “Hai mươi lăm ngày!”


“Ừ!” Tô Song Song cứ nghĩ Tần Mặc sẽ từ chối, ai ngờ anh lại gật đầu một cái, cô tự dưng lại không biết nói gì.


“Tôi đi vẽ tranh minh họa, em thu dọn đi.” Tần Mặc nói xong lại chỉ vào đủ loại thức ăn ở trên mặt đất, xoay người đi tới chiếc ghế gần đó, ngồi xuống, giống như không hề có chuyện gì, khởi động máy tính, chuyên chú vào công việc trên tay.


Tô Song Song đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn một đám thức ăn, nháy mắt mấy cái, cô thế nào còn không có để ý tới cả đồ ăn vừa mang về?


Rõ ràng Tô Song Song vẫn còn trong trạng thái tâm thần trống rỗng, cái gì cũng không dám nghĩ, ngồi chồm hổm xuống, ngoan ngoãn thu dọn đồ ăn trên mặt đất.


Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song đáng yêu ngây ngô ngồi chỗm hổm trên mặt đất, đôi mắt lại thâm trầm thêm một chút.


Anh thấy được, sau hai mươi lăm ngày nữa, cho dù là anh không lấy được trái tim của cô, anh cũng có thể đưa cô vào trong thế giới của mình, không để cho cô có lấy một chút suy nghĩ muốn trốn tránh, bởi vì cô là của anh!


Lúc buổi ối, rốt cuộc Tô Song Song cũng kịp phản ứng, theo bản năng quay đầu nhìn về chiếc rèm được đặt giữa hai chiếc giường của bọn họ, khi nhìn thấy chiếc bóng của anh in lên đó, Tô Song Song lại cảm thấy tim của mình đập rộn lên.


Cô cẩn thận hít sâu hai cái, mới khống chế được trái tim đang nhảy loạn lên, Tô Song Song nắm tóc, chợt ngã xuống giường, tâm trạng lại bắt đầu hỗn loạn.


Nếu như Tần Mặc không ở bên cạnh giường của cô, Tô Song Song sợ rằng sẽ tự tát cho mình một bạt tai, xem có phải đang nằm mơ hay không, tiểu cầm thú lại có thể cầu hôn với cô? Hơn nữa còn ngang ngược như vậy, vênh váo nói anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh?


Tô Song Song quay đầu nhìn về hướng anh, trong đầu lại nghĩ: tiểu cầm thú, anh bá đạo như vậy, cầu hôn như thế này là do người nhà anh dạy cho anh sao?


Tô Song Song suy nghĩ một chút, liền ngủ mất, ngày thứ hai thức dậy, gương mặt cô lại sợ hãi, nhưng nhìn Tần Mặc mà xem, làm ra vẻ như từ trước đến giờ đều chưa từng nói như vậy, vẫn giống như trước đây, nên làm cái gì thì làm cái đó.


Tô Song Song cẩn thận quan sát Tần Mặc hai ngày vừa qua, thấy anh không có gì đặc biệt, cuối cùng cũng yên tâm, tự động xem như Tần Mặc hôm đó bị động kinh, sau đó biến ý nghĩ đó thành màn che trong đầu mình.


Đợi đến ngày thứ năm, Tô Song Song bắt đầu vui vẻ trở lại, chân cũng đỡ rất nhiều, chỉ cần không chịu trọng lực quá nhiều thì có thể đi bộ bình thường.


Lúc mười tháng phải bắt đầu tìm việc, các loại tuyển dụng cũng được tổ chức ở các trường đại học.


Tô Song Song theo bản năng đã xem Tần Mặc là người một nhà, cho nên giờ phút này một chút hình tượng cũng không còn giữ nữa, chân đặt trên ghế dựa, cầm lấy miếng bánh ngô thịt gà trên bàn, đọc tin tức tuyển dụng.


Mặc dù Tô Song Song học tập rất “bá đạo”, nhưng tuổi cô còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi, cô nhìn thân phận của mình, lập tức khóc không ra nước mắt.


Bà nội nó, đầu năm nay, học tập bá đạo cũng bị ghét bỏ, hai mươi tuổi thì làm sao? Hai mươi tuổi cô đã là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, chỉ số thông minh cao hơn so với người ta thôi mà! Vì sao thấy cô hai mươi tuổi thì ngay cả bản giới thiệu vắn tắt cũng không nhận?


Tô Song Song tức giận bất bình, Tần Mặc ở bênh cạnh đang xem sách, việc vẽ tranh minh họa kia, anh chỉ tốn một ngày để hoàn thành.


Bởi vì thân phận đặc biệt của anh, hiện tại ở nhà trốn tránh, không thể đi tìm việc được, cho nên hai ngày nay anh đều ở nhà, làm một ít bảng báo cáo Tô Song Song không hiểu cùng những việc lặt vặt khác.


Dù sao với Tô Song Song, Tần Mặc đang tích cực chuẩn bị “Đông Sơn tái khởi”! (có nghĩa là “tái xuất giang hồ”). Cô thấy anh làm việc, một ngày còn làm rất nhiều, cũng yên tâm, không sợ anh buồn chán rồi đi tự sát, mà bắt đầu chuyên tâm tìm việc.


Tô Song Song đưa mắt nhìn cuốn sách Anh văn nguyên tác trong tay Tầm Mặc, hừ hừ, trong lòng cô bắt đầu khinh bỉ: giả bộ cao lớn gì chứ.


Mặc dù Tô Song Song học hành vô cùng tài giỏi, nhưng tiếng Anh là điểm yếu nhất của cô, may là cũng qua được cấp bốn, đại học này yêu cầu không cao, nếu không cô thi tám lần thì cũng chưa vượt qua được cấp độ sáu, ước chừng tấm bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng coi như bỏ đi.


Cho nên Tô Song Song vừa thấy có người khoe khoang tiếng Anh trước mặt mình, trong lòng liền tức giận.


Tần Mặc nhìn ánh mắt Tô Song Song, còn tưởng cô đang lo chuyện việc làm.


Anh lướt qua. vốn muốn đưa cô đến công ty mẹ của Tần thi làm việc, cũng có thể khiến cô bớt đi ủy khuất.


Nhưng bây giờ Tần Mặc không thể làm bậy được, trốn tại nhà Tô Song Song, nói dối phá sản, nếu đưa cô đến công ty, chỉ sợ cô tìm ra được manh mối gì đó.


Tô Song Song nhìn Tần Mặc, còn tưởng anh cảm nhận được oán hận trong đầu mình, vội vàng quay đầu, theo bản năng nhấn qua trang khác, thất tin tức tuyển dụng, mắt cô lập tức sáng trưng.


Tô Song Song vội vàng nhìn điều kiện tuyển dụng, không yêu cầu tuổi, chỉ yêu cầu kinh nghiệm và thực lực, hơn nữa các điều kiện của cô đều phù hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK