"Gì cơ?" Tô Song Song có chút khó hiểu, đây là chuyện vừa mới xảy ra mà! Tần Mặc làm sao mà biết được chứ? Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt mang theo ý muốn hỏi lại anh.
Vừa vặn lúc này một tiếng rống kia của bác sĩ cũng vừa chấm dứt. Tần Mặc nhìn vào vị bác sĩ kia vẫn còn đang tức giận, mặt đỏ tới tận mang tai gật gật đầu, coi như cảm ơn, sau đó ôm Tô Song Song ra khỏi phòng khám.
Tần Mặc cũng không có ý định gạt Tô Song Song, thấy cô hỏi thì anh đáp lại: "Cao Dương là người của anh."
"..." Tô Song Song lập tức không nói gì câu gì nữa! Chẳng lẽ đây là nội gián của anh, theo bản năng cô lại hỏi một câu, "Anh muốn trộm cơ mật sao?"
"Để bảo vệ em." Tần Mặc ôm Tô Song Song xoay người một cái, đi vào trong phòng bệnh.
Tô Song Song cũng không kịp phản ứng, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, lặng ngắt một lúc mới hỏi lại một câu: "Bảo vệ em để làm cái gì?"
Tần Mặc coi như đã lỡ miệng nói ra rồi, dừng bước lại, dự định giải thích với cô xong rồi lại đi: "Sợ ngộ nhỡ có người nào đó có mưu đồ làm loạn, người ta sẽ bắt em làm con tin, làm tổn thương tới em."
Còn có một chút, anh sợ cái người có bộ dạng ngu ngốc này, khi ở công ty dễ bị người khác bắt nạt. Chẳng qua là, về điểm này Tần Mặc không có ý định nói ra với Tô Song Song, tránh cho vết bầm tím kia lại làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Tần Mặc vừa nói như vậy, trong nháy mắt Tô Song Song đã hiểu rõ ràng. Trong đầu cô lúc này ngàn ngập những tranh minh họa trong tiểu thuyết, tất cả những chuyện không may bi thương kia đều là do nhân vật nam chủ động gọi phụ nữ đến, sau đó đủ kiểu bị bắt cóc, bị chà đạp.
Tưởng tượng như vậy một lúc, Tô Song Song thấy hoảng sợ một trận. Cô đảo con mắt, cảm thấy dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, cô vội vàng nói ra: "A Mặc, chờ sau này em khỏe lại lắm, em sẽ đi học võ đạo, học Thái Cực Quyền, học cái gì cũng được, miễn là có thể đánh lại người khác là được, tránh cho tương lai sau này anh cứ phải ở phía sau để bảo vệ em."
Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song nói lời này, theo bản năng anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay của Tô Song Song, trong nháy mắt thấy an tâm rất nhiều. Nhưng mà anh vẫn gật đầu, coi như không đả phá tính tích cực kia của Tô Song Song .
Bạch Tiêu đã chuyển đến phòng bệnh bình thường. Tần Mặc sợ Tô Song Song nhàm chán, cho nên định sắp xếp cho Bạch Tiêu và Tô Song Song ở chung trong một phòng bệnh.
Dù sao đến buổi tối Tần Mặc cũng phải ôm Tô Song Song trở về nhà. Ban ngày để cho Tô Song Song ở chỗ này cùng với Bạch Tiêu để giải buồn.
Lúc này Bạch Tiêu đang ngồi ở trên giường đang giở trò xấu bụng với Dương Hinh. Anh bắt Dương Hinh phải dùng miệng để bón cho anh ăn trái cây, Dương Hinh vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, bị Bạch Tiêu đùa giỡn với dự định thật không tốt.
Cuối cùng Dương Hinh , không lay chuyển được Bạch Tiêu, đành ngậm một miếng táo đưa vào trong miệng Bạch Tiêu. Bạch Tiêu vừa ngậm vào trong miệng, thì Tần Mặc một cước đá văng cánh cửa ra, ôm Tô Song Song đi vào.
"!" Bạch Tiêu bị giật nảy mình, miếng táo liền chui tọt vào miệng, mắc nghẹn lại ở trong cổ họng. Anh gắng sức ho khan một hồi lâu mới khạc miếng táo ra được. Dương Hinh bị sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch ra, tái nhợt đi.
Bạch Tiêu tức giận thở hổn hển một lúc, trực tiếp phun luôn miếng táo trong miệng mình về phía Tần Mặc sau đó bắt đầu rít gào: "Cậu chuyên môn làm những chuyện như vậy, có phải là cậu đang muốn hại chết tôi không vậy? Cậu không biết trước rằng, trước khi muốn vào thì phải gõ cửa à?!"
Tần Mặc không thèm để ý đến Bạch Tiêu, tự mình đặt Tô Song Song ở trên giường bệnh, tìm cho cô một cái tư thế thoải mái, lúc này mới quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tiêu một cái. Bạch Tiêu nhìn thấy thế, trong nháy mắt liền cảm thấy da đầu của mình chợt run lên.
Không biết vì sao, hình ảnh ngày đó Tần Mặc hỏi anh một câu phát buồn nôn “cậu có sao không?” liền xông lên trong đầu. Bạch Tiếu lập tức giật mình một cái, xê dịch về hướng bên cạnh, lôi kéo tay Dương Hinh , bộ dạng như kiểu có cô dâu nhỏ ở đây cậu đừng có tới gần.
"Tôi nói này, tôi ở đây đã có Hinh Nhi rồi, nếu như cậu dám có mưu đồ làm loạn đối với tôi, chắc chắn Song Song sẽ không chịu bỏ qua cho cậu đâu!" Bạch Tiêu nói xong, vẻ mặt kiểu như thà chết chứ không chịu khuất phục.
Tô Song Song bị thái độ kia của Bạch Tiêu làm cho tức cười, cô thấy dáng vẻ của Bạch Tiêu và Dương Hinh đang rất hạnh phúc, trong nội tâm cũng thấy cao hứng theo.
Chỉ là, kỳ thật Tô Song Song cũng không biết tại sao Bạch Tiêu lại ở cùng một chỗ với Dương Hinh. Dường như một ngày trước Bạch Tiêu vẫn còn chưa thấy nói năng gì, vậy mà đợi đến ngày hôm sau, đã thấy hai người bọn họ dính chặt nghiêng ngả, ngọt ngọt ngào ngào với nhau rồi.
Vốn dĩ Tần Mặc muốn nói với Bạch Tiêu điều gì đó, nhưng bị Bạch Tiêu tỏ vẻ thái độ chán ghét đến như vậy, cuối cùng anh cũng im miệng không nói năng gì nữa, quay đầu lại nhìn Tô Song Song, đến liếc nhìn Bạch Tiêu một cái cũng lười ngoái lại.
"Tôi nói này, Nhị Manh Hàng, cái chân này của cô nhìn một cái cũng biết ngay, thực sự không được tốt lắm đâu!" Bạch Tiêu nhìn thấy cả mảng bầm tím nơi đầu gối của Tô Song Song bị lộ ra bên ngoài như vậy, trong nội tâm cũng thấy rất đau lòng, nhưng mà, ngoài miệng Bạch Tiêu lại vẫn như cũ, nhất định không chịu buông tha người khác.
Tô Song Song cũng cảm thấy rất bùi ngùi, nhìn đầu gối của mình đã sắp bị vỡ nát ra như vậy, cũng cảm thấy bi xuân thương thu một hồi. Bạch Tiêu thấy Tô Song Song không để ý đến mình, lúc này suy nghĩ của anh lại xoay chuyển tới trên người Tần Mặc.
"Tôi nói cậu này, tiểu Tần Tần à! Cậu như thế này là không được rồi! Ba ngày hai lần làm cho Nhị Manh Hàng bị thương, còn làm cho cái thằng nhãi con như con cáo già kia tỏ vẻ anh hùng. Cậu mà còn tiếp tục hành động như vậy nữa, tôi xem Nhị Manh Hàng có muốn chạy thoát khỏi cậu hay không!"
Chẳng qua do Bạch Tiêu phải ngây ngốc ở trong bệnh viện nên cảm thấy quá buồn bực, cho nên mới ở chỗ này trêu chọc Tần Mặc như vậy. Nhưng anh không ngờ đến, Tần Mặc lại không