Cô cảm thấy Tần Mặc lại tăng thêm một phần công lực, bây giờ đến lời nói cũng bắt đầu ác độc rồi!
Tần Mặc nhìn khuôn mặt cô cương cứng cả lên, liền nhếch miệng cười, sau đó đem đĩa thịt ba chỉ vàng ruộm kia đẩy tới gần Tô Song Song.
Tô Song Song cúi đầu nhìn một chút, thịt ở gần như vậy, hơi quay người, cuối cùng vẫn đưa đũa ra, gắp thịt lên, vô cùng hài lòng ăn.
Chẳng qua là sau một giây, Tần Mặc lại đem rau chân vịt bỏ vào bát cô, Tô Song Song hít một hơi thật sâu.
Trong lòng cô cân nhắc một chút, cảm giác bây giờ rõ ràng không đấu lại tiểu cầm thú, anh gắp thế nào thì ăn thế vậy đi, quân tử không sợ thua thiệt trước mắt, cô nhịn!
Bữa cơm này, dù cho Tô Song Song có chút không thích, những vẫn tính là no, cô lại buồn rầu bắt đầu làm hậu kỳ cho Thục tiên truyện.
Hai người trầm mặc và an tĩnh vượt qua một buổi chiều, chờ đến lúc ăn cơm tối, Tần Mặc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Song Song nói: “Song Song, tối nay tôi có việc bận, cô tự ăn đi.”
Tô Song Song nghe vậy, nhất thời kích động đến nước mắt đầy mặt, rốt cuộc không phải cùng ăn cơm với tiểu cầm thú rồi! Tiểu cầm thú không áp bức cô ăn cơm nữa rồi!
Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn cố gắng duy trì vẻ bình thường, cô khẽ mỉm cười, cố gắng lạnh nhạt gật đầu: “Tôi biết rồi, vừa vặn tôi cũng hẹn Tô Mộ ăn cơm.”
Tần Mặc gật đầu một cái, hỏi: “Tôi đưa hai người đi?”
Tô Song Song nghe thấy vội vàng lắc đầu một cái, có Tô Mộ còn để cho Tần Mặc đưa đi, cô không thể nói được, đoán rằng toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều cho rằng bọn họ có gian tình rồi.
Tô Song Song trong lòng bực bội, thật muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tại sao lại biến cô thành gian tình nô dịch vậy chứ? Mỗi ngày Tần Mặc đều gieo họa cho cô, cô còn đầy gian tình với anh, ngày ngày ở bên nhau, thật chán ghét!
“Tô Tô có xe, boss bận rộn, không cần phiền anh!” Tô Song Song chỉ sợ Tần Mặc đổi ý, vừa mở miệng lại bắt đầu dùng một chân đứng lên.
Trong nội tâm cô lại lầm bầm: Thục tiên truyện hoàn thành, cô nhất định khiến anh biết tại sao biển xanh lại mặn!
Tần Mặc suy nghĩ về người buổi tối anh sẽ gặp, anh còn không muốn để cho Tô Song Song gặp cô ta, cho nên gật đầu một cái: “Lúc về nếu không có xe, thì gọi cho tôi.”
“Được! Được! Anh đừng nhìn Tô Tô bé nhỏ, coos ấy có thể một người khênh hai người, đỡ tôi đi lên chỉ là chuyện nhỏ!”
Tô Song Song phát giác từ sau khi cô làm trợ lý của Tần Mặc, 24h đều ở bên cạnh anh, cô thật sự rất muốn có chút thời gian của riêng mình, để cô được tự do phát tiết hết tâm tình giận dữ mấy ngày qua với anh.
Nếu tâm tình bị đè nén lâu ngày, chắc đến lúc cô sẽ không chịu được mất, biết đâu đến ngày nào đó, cô liền trực tiếp bỏ qua cả Thục tiên truyện, còn phải ở trong cục cảnh sát uống trà.
Chỉ là nếu như vậy, tiền đồ của cô sẽ rất mờ nhạt, cô vội vàng cười càng thêm rực rỡ với anh.
Cô sợ Tần Mặc đổi ý, đến đâu cũng mang theo cô, để anh còn được dịp phá tan tâm tình yếu ớt của cô, đem chuyện hành hạ cô trở thành thú vui, cô chính là thứ mua vui cho anh.
“Tốt lắm.” Tần Mặc phun ra hai chữ, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, Tô Song Song thấy Tần Mặc phải đi, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đó, boss cứ đi trước đi, tôi sẽ gọi điện cho Tô Tô, để cô ấy tới đón tôi.” Cô suy nghĩ một chút, xong vội vàng thêm một câu: “Hai ta không nên cùng đi ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến hình tượng của anh!”
“…” Tần Mặc đang nhìn Tô Song Song, chút tâm tư này của cô sao thoát khỏi ánh mắt anh, anh hơi mấp máy môi, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu dãn ra.
Động tác nhỏ này khiến cô kinh hồn bạt vía, tự dưng cảm thấy như sắp có chuyện gì không tốt xảy ra, mà chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh từ Tần Mặc, và người chịu đựng là cô.
Thế nhưng Tần Mặc không nói thêm, chỉ gật đầu một cái, coi như là đồng ý đề nghị của Tô Song Song, trực tiếp đi ra ngoài.
Tô Song Song liền thở phào nhẹ nhõm, định gọi điện thoại cho Tô Mộ, nhưng trong nháy mắt lại nhìn phòng làm việc thật trống rỗng, không biết vì sao có cảm giác mất mác khó tả.