Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mộ bắt đầu khôi phục lại tinh thần. Cô cảm thấy không khí giữa Âu Dương Minh và Tô Song Song lúc bây giờ không mấy thích hợp, cô ở chỗ này hoàn toàn giống như bóng đèn trên trần nhà. (ý nói không được chú ý đến)


Cô vội vàng thức thời đứng lên, xung phong nhận công việc đi gọi món ăn, tự cho mình sáng suốt khi để Âu Dươn Minh cùng Tô Song Song đang mờ ám ở chỗ này.


“Hôm trước cô để quên bản vẽ trên bàn trong quán cà phê, tôi vẫn muốn tìm cơ hội để đưa lại cho cô, nhưng để lâu cho tới bây giờ thật ngại quá.”


“A! Thì ra là để ở quán cà phê, tôi còn tưởng đã vô tình bỏ nó rồi chứ! Cảm ơn anh!”


Tô Song Song vừa nghe bản vẽ của mình vẫn còn, vẻ mặt liền cảm kích, nhìn thấy trong mắt Âu Dương Minh ánh lên tia sáng, dù sao thì cái cờ-lê kia nếu mua lại thì tiền cũng không ít đâu!


Bàn trong nhà ăn không lớn, hai người ngồi cách không xa, cho nên có thể nhìn thấy, một đôi mắt có ý cười, một đôi mắt lóe sáng, người ở bên ngoài nhìn vào, xem ra không thể không có gian tình!


Những lời đồn đại dần dần được truyền đi rộng rãi trong nhà ăn, đột nhiên có người hít một hơi mạnh, giọng điệu thật sự mạnh mẽ, ngay sau đó âm thanh của hơi thở dần dần truyên đến.


Vốn là Âu Dương Minh đang nhìn Tô Song Song, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau của cô, Tô Song Song phản ứng chậm chạp, nhưng cũng có thể cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn ở phía sau lưng mình.


Ngay sau đó bóng người hiện ra, hơi thở bá đạo hoàn toàn bao trùm lên cô. Tô Song Song không biết tại sao, cảm giác như mình chuẩn bị gặp xui xẻo.


Cô nhẹ nhàng quay đầu, lọt vào trong tầm mắt là bộ Âu phục màu đen. Tầm mắt lại chậm rãi chuyển lên phía trên, thấy ngay gương mặt lạnh lùng đen như than của Tần Mặc, cô tự nhiên cảm giác như vừa bị bắt gian trên giường.


Cô ý thức mình phải chạy đi, vội vàng lắc đầu, ý tưởng kinh khủng đó lập tức bị xua tan ngay.


Tô Song Song thấy hình như tâm tình của Tần Mặc không được tốt lắm nên cẩn thận hướng về phía anh mỉm cười, dù sao bây giờ cô cũng là cấp dưới của anh, quyền sống chết của cô đều do anh quyết định, cô nên thức thời mà lấy lòng mới phải.


Tần Mặc lạnh lùng cúi đầu nhìn lướt qua Tô Song Song, trong mắt hiện ra gì đó mà Tô Song Song nhìn không hiểu, cô không thể hiểu được, đó chính là sự tức giận khinh thường, Tần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Minh đang ngồi đối diện cô.


“Chúng ta phải cùng nhau ăn cơm.” Tần Mặc mở miệng nói không hề có cảm tình, Tô Song Song vừa nghe, liền cảm thấy Tần Mặc chắc muốn cùng với Âu Dương Minh bàn bạc công việc của công ty nên cô vội vàng đứng dậy.


Vừa muốn đi thì Tần Mặc đã giữ chặt cổ tay của Tô Song Song, liếc mắt nhìn Âu Dương Minh đang ngồi trên ghế, tuy rằng chỉ là một ánh mắt, nhưng ý đồ thật rõ ràng: ngươi đi đi, để chúng ta ăn cơm.


Âu Dương Minh nhìn Tần Mặc, đối với anh thái độ lại ngạo mạn, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, anh đứng dậy lễ phép, vuốt cằm nhìn về phía Tần Mặc, xem như đánh chiêu kêu gọi.


Anh chuyển tầm mắt tới Tô Song Song, nhẹ nhàng hỏi: “Song Song, đây là bạn của cô?”


Tô Song Song sửng sốt, quay đầu lại, vẻ mặt quái dị nhìn Âu Dương Minh, nhìn thấy anh ta vô cùng thản nhiên, cô lại nhìn xung quanh.


Tô Song Song bỗng nhớ ra, Tần Mặc mới về nước, hơn nữa cách làm việc của anh với người cấp dưới có chút quá đáng, người biết hình dáng của anh ở công ty rất ít.


Nhưng chính Tô Song Song cũng không nghĩ tới, ngay cả Âu Dương Minh cũng không biết hình dáng Boss của bọn họ như thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK