Tần Dật Hiên cứ nhìn Tần Mặc như có như không, tay gã nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng quá sức nên móng tay đã lún vào trong thịt, nhưng gã lại không cảm giác được chút đau đớn nào.
Tần Dật Hiên biết vào lúc này không nên nổi giận, nhưng gã nhìn Tần Mặc thân mật với Tô Song Song như vậy, thật sự gã không có biện pháp dễ dàng bỏ qua.
"Không có chuyện gì, anh chỉ muốn biết rốt cuộc anh họ có ý gì với Song Song?" Mặc dù Tần Dật Hiên nhưng bị lửa giận làm mất kiên trì, nhưng lý trí của gã vẫn còn ở đó.
Giờ phút này, Tần Dật Hiên cố ý duy trì hình tượng anh trai cao cả trong lòng Tô Song Song như cũ, chỉ gây mâu thuẫn lên người Tần Mặc.
Tần Mặc quay đầu nhìn thẳng Tần Dật Hiên, anh đặt chân Tô Song Song trên bàn trà, hơi dùng sức ấn bắp chân của cô xuống, tỏ ý cô không nên lộn xộn, lúc này anh mới chợt đứng lên.
Tần Mặc lạnh lùng quét mắt đào hoa về phía Tần Dật Hiên, nhất thời cảm giác bị áp bách quanh thân lại tăng thêm một phần.
"Nếu như anh không muốn chết, đừng để cho tôi phải nhắc lại một lời tới lần thứ ba." Tần Mặc lạnh nhạt mở miệng, cho dù không có bất kỳ tâm tình nào, Tần Dật Hiên vẫn cảm giác sát ý đánh tới như cũ, cả người gã run lên.
Gương mặt tái nhợt của gã thoáng chốc trở nên trắng bệch, Tần Dật Hiên không muốn lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt Tần Mặc, nhưng gã còn trẻ tuổi, dùng khí thế căn bản không chống nổi Tần Mặc.
Tần Dật Hiên cắn răng cố đè xuống bất an trong lòng, hít một hơi thật sâu mới kềm chế được mình không lui về sau mấy bước, vốn là muốn cùng Tần Mặc phân đo cao thấp như vậy, nhưng dư quang lại nhìn thấy cổ chân Tô Song Song sưng đỏ.
Gã nghĩ lại, toát ra một bộ dáng ẩn nhẫn, xoay người đi lấy túi chườm, gã coi như đây là lấy lui làm tiến, tính ngang ngược của Tần Mặc sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt Tô Song Song.
Tần Dật Hiên rất đắn đo về tính cách của Tô Song Song, quả thật Tô Song Song vừa thấy Tần Dật Hiên bị Tần Mặc khi dễ, vốn là cả người đang thăng bằng trong nháy mắt nghiêng về "người yếu" Tần Dật Hiên.
Tô Song Song trợn mắt nhìn Tần Mặc, không hiểu sao anh lại đột nhiên kiêu ngạo đứng lên, Tần Mặc cũng cau mày, xoay người ngồi cạnh Tô Song Song, hai người không nói chuyện, yên lặng như tờ.
Chờ đến khi Tần Dật Hiên cầm túi đựng nước đá tới, gã trực tiếp nửa ngồi trước mặt Tô Song Song, vừa muốn đặt chân Tô Song Song trên đầu gối của mình, Tần Mặc lại sớm hơn gã một bước.
Anh nắm bắp chân Tô Song Song lại, một tay cầm lấy túi nước đá trong tay Tần Dật Hiên, đặt vào cổ chân Tô Song Song.
"Hít...." Cổ chân truyền tới sự lạnh lẽo thấu xương, Tô Song Song hít vào một hơi Tần Dật Hiên, chân phải tăng động không chút khách khí cho đầu gối Tần Mặc một cước.
"Anh nha không được dùng việc công để báo thù riêng đấy!" Tô Song Song lầm bầm một câu, mặc dù cổ chân trái rất lạnh, nhưng cảm giác đau đớn bỏng rát ngược lại giảm đi không ít.
Tần Dật Hiên đã tỉnh táo lại, gã rũ mặt mày, một bộ dạng ẩn nhẫn, so với Tần Mặc trời sinh đã cao ngạo, nhìn hết sức đáng thương.
Tô Song Song đang giận dỗi với Tần Mặc, vừa thấy anh khi dễ Tần Dật Hiên đến mức sắc mặt trắng bệch, mà Tần Mặc vẫn giữ mặt thối như cũ, một câu thừa thải cũng không nói, chỉ có sự lạnh nhạt vô hình.
"Em tự mình làm là được." Giọng của Tô Song Song cũng lạnh vài phần, cô cúi người cầm túi đựng nước đá đặt ở trên cổ chân, không thèm để ý tới Tần Mặc.
Tần Mặc biết Tô Song Song còn đang giận lẩy, nhưng anh nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi thẳng, cau mày nghĩ biện pháp.
Tần Dật Hiên đứng dậy ngồi chỗ còn lại cạnh Tô Song Song, gã biết cách nói chuyện, lại biết rõ tính cách Tô Song Song, vừa mở miệng, liền chọn lời có thể lấy lòng Tô Song Song lại vô tình chê bai Tần Mặc mà nói.
"Song Song, ở bên ngoài không đầy đủ phương tiện, em đến ở với anh đi, nơi này rất nhiều căn phòng trống, tùy em chọn..." Tần Dật Hiên nhìn Tô Song Song, thấy cô vẫn còn đang lưỡng lự, gã tiếp tục dùng liều thuốc mạnh.
"Nơi này chỉ có một mình anh, vắng ngắt, Song Song, nếu em có thể ở, anh nghĩ rằng nơi này sẽ càng giống như một mái nhà."
"Giống như một mái nhà" năm chữ này trực tiếp bay vào trái tim Tô Song Song, làm cho nội tâm cô chua xót, bây giờ Tô Song Song khát vọng nhất chính là tình thân, cô muốn có một mái nhà ấm áp như trước.
Cô mím môi, tay đặt trên đầu gối níu chặt váy, muốn đồng ý, nhưng dư quang lại nhìn bàn tay Tần Mặc đang đặt trên đầu gối mình.
Hai tay nắm tay mình hết sức ấm áp, chủ nhân của đôi tay này nói muốn kết hôn với cô, nhưng anh lại không nói lời yêu... Trong nội tâm cô phiền loạn không chịu nổi, chỉ có thể bực bội không lên tiếng.
Tần Mặc quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên đang nắm chắc phần thắng, lạnh lùng mở miệng, nói ra sự thật mình biết: "Tôi nhớ khắp phòng anh toàn người làm? Còn nhớ được anh cũng có rất nhiều bạn gái."
"!" Tần Dật Hiên cả kinh trong lòng, gã chợt quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, thật sự là không nghĩ tới Tần Mặc luôn luôn khinh thường nói chuyện cùng gã, vừa mở miệng nói lại công kích như vậy.
Gã hơi hí mắt nhìn Tần Mặc, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ mấy năm nay Tần Mặc dổi tính? Còn biết cách đùa bỡn?
Tô Song Song nghe tới câu rất nhiều bạn gái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, anh trai lớn hơn mình một tuổi, năm nay hai mươi mốt, không nghĩ tới lại là cao thủ tình trường.
Mặc dù anh trai có sức quyến rũ, người làm em gái như cô cũng có mặt mũi, nhưng ở phương diện này mặt Tô Song Song vẫn còn mỏng.
Cô nín nửa ngày mới thốt ra một câu: "Anh... có... bạn gái cố định thì giới thiệu cho em làm quen một chút, em cũng muốn có chị dâu."
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song hiểu lầm, gã híp mắt nhìn về phía gương mặt bình thản giống như không có chuyện gì của Tần Mặc, rất vất vả gã mới cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Anh họ hiểu lầm, những người được gọi là bạn gái... Chẳng qua là vì đối phó ông già nhà em." Bề ngoài Tần Dật Hiên nói với Tần Mặc, nhưng mục đích thực sự là giải thích với Tô Song Song.
Chỉ tiếc Tô Song Song đã xác định Tần Dật Hiên là anh trai của mình, anh trai là có phải có bạn gái, ngoại trừ chúc phúc ra, lại không có cái một chút tâm tình nào khác.
Đột nhiên Tần Dật Hiên sáng mắt lên, nghĩ đến cái gì, gã đột ngột thay đổi, cười híp mắt trêu ghẹo nói: "Giống như anh họ một mực bị buộc phải ra mắt vậy, không biết bây giờ anh họ có bị lão gia nhà họ Tần ép đến mức tùy tiện tìm một người bạn gái để đối phó."
Tùy tiện tìm một người bạn gái để đối phó, Tô Song Song nghe những lời này, chợt liền nhớ lại chuyện Tần Mặc cầu hôn mình, mặc dù anh nói muốn kết hôn với mình, nhưng bộ dáng kia giống như là phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó.
Chẳng lẽ Tần Mặc cầu hôn là vì đối phó với lão gia tử còn đang bệnh, cho nên anh không nói yêu, chỉ nói cưới. Nghĩ như vậy, Tô Song Song thở hào hển hai cái, cố bình phục tâm tình phập phồng của mình.
Trong lòng Tô Song Song trầm xuống, cô cúi đầu không dám nhìn ai trong hai người bọn họ, sợ bọn họ nhìn ra tâm tư của bản thân.
Tần Mặc cũng không nghĩ đến ý tứ trong lời nói Tần Dật Hiên, chỉ cảm thấy tâm trạng Tô Song Song không đúng lắm, nhưng không hiểu tại sao.
Một lát sau, Tô Song Song điều chỉnh xong tâm tính, cho dù Tần Mặc vì mục đích gì, cô cũng không sẽ đồng ý, nghĩ như vậy, mặc dù trong lòng đau đớn không dứt, nhưng sự thất vọng lại vơi đi không ít.
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song không có phản ứng đặc biệt gì, che giấu đi sự thất vọng trong mắt, chớp mắt một cái, gã đưa tay thân thiết giúp Tô Song Song chỉnh túi đựng nước đá.
Gã quay đầu cười híp mắt nhìn Tô Song Song, tiếp tục xuống một đòn, hỏi: "Anh không có ở đây năm năm, tiểu ngu xuẩn có nhớ anh hay không?"
"Có!" Đương nhiên là Tô Song Song nhớ cũng không nhớ liền mở miệng trả lời, năm đó Tần Dật Hiên biến mất quá đột ngột, ba mẹ nghĩ về anh cũng không nói chữ nào, Tô Song Song rất lo lắng cho anh, làm sao có thể không nghĩ?
Tần Mặc ngồi bên cạnh không nói gì, chẳng qua là tay đặt ở trên đầu gối dùng sức nắm thành quả đấm.
"Anh cũng rất nhớ em... Sau này để cho anh chăm sóc em thật tốt, có được hay không?" Tự nhiên Tần Dật Hiên cảm giác được tâm tình Tần Mặc biến chuyển, anh cười càng thêm dịu dàng cưng chiều, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
"Không được!" Tô Song Song trực tiếp mở miệng từ chối, Tần Dật Hiên sững sờ, Tần Mặc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Song Song, đôi mắt đào hoa lộ ra một chút ấm áp.
"Sau này để cho em chăm sóc anh!" Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, tự nhiên không thấy được sau khi Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song nói, cặp mắt đào hoa kia mất đi hào quang trong nháy mắt.
Tần Dật Hiên lại cười càng thêm rực rỡ, anh đưa tay ra kéo tay phải Tô Song Song, nhẹ nhàng va chạm, vẻ mặt lại chuyên chú nhìn Tô Song Song, chậm rãi nói: " Được, hãy chăm sóc anh cả đời."
Ánh mắt Tần Dật Hiên chuyên chú như vậy, lời nói lại dịu dàng, làm cho thần kinh không ổn định của Tô Song Song cảm thấy có chút là lạ, thế nhưng tại sao là lạ cô không nghĩ tới.
Cô hơi ngẹo đầu, thấy mặt Tần Dật Hiên đầy mong đợi nhìn mình, cuối cùng cô cũng nghĩ là mình suy nghĩ nhiều.
Cô gật đầu một cái, nhìn Tần Dật Hiên nở nụ cười tươi sáng, sắc mặt tái nhợt dường như cũng trở nên đo đỏ, tâm trạng Tô Song Song cũng tốt lên.
Tâm trạng Tần Mặc ngã vào đáy cốc trong nháy mắt, anh chợt đứng lên, cúi đầu xuống nhìn Tần Dật Hiên, mở miệng cắt đứt không khí ấm áp giữa gã và Tô Song Song.
"Kia là phòng cho khách?" Giọng nói Tần Mặc rất lạnh lùng, cũng rất trầm, làm cho người ta cảm giác được lửa giận đang bị kiềm chế, hơn nữa lộ ra khí thế mưa gió muốn tới.
Tần Dật Hiên biết Tần Mặc đã nhẫn nại đến cực hạn, gã đứng lên, ở nơi Tô Song Song không nhìn thấy lộ ra vẻ khinh thường với anh.
Chờ đến khi Tô Song Song ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, gã đã lấy lại bộ dạng tao nhã lịch sự, ra vẻ một người hiền lành.
Tần Mặc chỉ lạnh lùng nhìn hắn, năm năm qua anh đã biết Tần Dật Hiên giống như một con hồ ly giảo hoạt, cho nên đối với việc Tần Dật Hiên cố ý khiêu khích, anh vẫn có thể phân biệt được, cũng không mắc lừa.
"Anh họ ở tại phòng thứ nhất phía đông đi, nơi đó lớn nhất." Tần Dật Hiên nói xong tầm mắt nhìn về phía căn phòng kia.
Ngay sau đó gã giống như vô tình, kì thực cố ý nói một câu: "Song Song ở phòng phía tây đi em, bên trong phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, có thể em sẽ thích."
Tần Mặc hỏi xong, chẳng qua là nhìn thật sâu vào Tần Dật Hiên, cho đến khi nhìn nụ cười gã trở nên cứng ngắc, anh lại ngồi xuống, cũng không có đi vào phòng cho khách.
Chẳng qua vừa rồi Tần Mặc là nhất thời xúc động, nói một câu, khi tỉnh táo lại, sao anh lại cho Tần Dật Hiên cùng Tô Song Song có cơ hội ở một mình, nếu không hôm nay anh cần gì phải chịu đựng phiền não ở nhà Tần Dật Hiên.
Tô Song Song không biết tại sao, cô cảm thấy Tần Mặc có cái gì rất không đúng, cảm giác bầu không khí bốn phía cũng rất cổ quái, cô giằng co một hồi, mặc dù mới chạng vạng tối, cũng mệt mỏi đến mức không mở mắt ra được.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, không muốn lúng túng như vậy với Tần Mặc, co trực tiếp cầm lên túi đựng nước đá rồi đứng dậy, cười một tiếng với Tần Dật Hiên: "Anh, em hơi mệt, nên đi trước nằm nghỉ một lát."
Tần Dật Hiên cũng đi theo, vừa muốn duỗi tay vỗ Tô Song Song, lại bị Tần Mặc cướp trước một bước, Tần Mặc dứt khoát ôm Tô Song Song lên, sãi bước đi tới căn phòng nằm ở phía tây.