Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao vậy?” Tần Mặc nhìn dáng vẻ chột dạ của Tô Song Song, liền khẳng định là cô đang không nghĩ được chuyện gì tốt.


“Không! Chuyện gì cũng không có! Anh không cần nghĩ nhiều! Vạn lần không cần nghĩ nhiều!” Tô Song Song vội vàng lắc đầu, xua tay bày tỏ là mình trong sạch.


Tần Mặc giống như sẽ không chủ động hỏi cô điều gì, Tô Song Song mới thấy anh mở miệng, còn tưởng rằng anh nhìn ra điều gì, đều đã rối loạn đến mức lâm vào vị thế kinh hãi rồi.


“A...” Tần Mặc nhìn Tô Song Song rõ ràng là dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi, tuy biết trong lòng cô nhất định có suy nghĩ khác thế nhưng anh không hiểu, cũng không muốn ép cô trả lời.


“Đi thôi, lấy tiền đi mua một ít thức ăn.” Tần Mặc nói xong thì đứng lên, đi đến bên cạnh ngăn tủ, lấy ra một bộ quần áo màu đen, định đi vào toilet thay.


Tô Song Song nháy mắt mấy cái, vốn không phản ứng kịp, lúc cô hiểu ra phải mua đồ ăn, nhưng lại không biết lấy tiền như thế nào?


Tất cả chi phiếu tiền bạc đều đã dùng hết, ngoại trừ mấy đồng tiền lẻ trong tay, cô còn có thể lấy tiền ở đâu được?


“A Mặc, không có tiền, hai ngày trước đã mua đồ ăn lấy lòng Tứ gia để nó tiêm rồi.”


Trước khi Tô Song Song bị Âu Dương Cẩm, cô có tìm được một công việc vẽ tranh minh họa, cho nên mấy ngày đó cũng khá đầy đủ, lại đau lòng Tứ gia sinh non , mua cho nó rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ để lại 1 ngàn tiền duy trì qua ngày.


Nào biết cô lại bị thương, mấy hôm trước tay phải của cô còn chưa hồi phục, không có chút sức nào, việc vẽ tranh cũng không thể làm, cho nên mới khiến bản thân lầm vào tình cảnh quẫn bách thế này.


“Vừa mới nhận vẽ tranh minh hoa, tiền đặt cọc đã chuyển đến. 1000.” Tần Mặc nói xong liền đi qua bên cạnh Tô Song Song, định đi vào toilet.


Tô Song Song lại bắt được quần của Tần Mặc, Tần Mặc cảm giác được quần có nguy cơ bị kéo xuống, liền vội vàng dừng bước lại, quay đầu nhìn Tô Song Song.


Cái nhìn này, Tần Mặc cảm thấy không được tốt, ánh mắt của Tô Song Song lóng lánh, anh cảm thấy như nó đang phát ra ánh sáng vậy.


“Sao, làm sao thế.” Lần đầu tiên trong đời Tần Mặc lại nói cà lăm, nói xong liền thấy phiền toái thuận tiện đưa tay xoa xoa tóc mình, còn hơi nghiêng đầu.


Lúc này, Tô Song Song mới ý thức được ánh mắt của mình có chút dọa người, cô ha ha cười khan một tiếng, khóe miệng theo bản năng cũng bị mở bung ra hết cỡ, trong lòng đã muốn thu lại, nhưng mặt mày vẫn hớn hở như cũ, chỉ còn kém chảy nước miếng ra.


“Đại thần, tranh minh họa của anh đáng giá như thế sao? Tiền đặt cọc là 1000, toàn bộ là bao nhiêu thế?”


Tần Mặc nghĩ ngợi, cho tới bây giờ anh đều chưa vẽ tranh minh họa bao giờ, lại vẫn không biết được một bức tranh minh họa mà anh vẽ thì đáng giá bao nhiêu tiền, thế nhưng nghĩ lại, Tô Song Song cũng không có khả năng đi dò la biết được, tùy tiện nói một cái là được, nhưng cũng không thể cao quá được.


“Hai ngàn, chỉ là một bức tranh minh họa đơn giản, không được bao nhiêu tiền.” Tần Mặc nói xong nhìn lướt qua bàn tay của Tô Song Song đang lôi kéo quần của mình.


Tô Song Song vừa nghe, vội vàng buông tay ra, ánh sáng trong mắt ngày càng sâu hơn, Tần Mặc đi về phía trước một bước, lại dừng lại rồi quay đầu nhìn Tô Song Song, liếc mắt một cái, bổ sung một câu: “Thật ra, tôi rất ghét vẽ tranh.”


Một câu khiến cho nụ cười trên mặt Tô Song Song liền đông cứng lại, cô khó hiểu nhìn Tần Mặc, thấy biểu cảm trên mặt anh không giống như là nói đùa, càng khiến cô thêm khó hiểu.


Nếu Tần Mặc thực sự ghét vẽ tranh, vì sao còn có thể sáng tác ra “Thục tiên truyện” kinh điển trong những kinh điển như thế?


Cô há to mồm, đang muốn hỏi gì đó, nhưng lại đột nhiên vươn tay che lại miệng mình, khiến lời nói của mình bị kìm nén trở lại.


Ngay sau đó, cô vội vàng thu tay lại, làm bộ như không có chuyện gì, phất phất tay về phía Tần Mặc: “A Mặc, anh đi thay quần áo đi, chúng ra ra ngoài mua đồ ăn.”


Tô Song Song làm hành động như vậy, là vì cô đột nhiên nhớ đến lời mà Bạch Tiêu dặn dò, hiện tại Tần Mặc chính là một con người cực kỳ mẫn cảm, nếu anh đã bày tỏ lòng mình là không thích vẽ tranh, thì cô cũng không thể thuận miệng nói lung tung, biết đâu lại vô tình kích thích anh.


Tần Mặc không hiểu cô đang nghĩ gì lại liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy được thái độ của cô đột nhiên trở nên rất kỳ lại một cách bất thường, nghĩ lại một phen, hình như là từ sau khi anh để cô ở lại bệnh viện một mình để gặp Bạch Tiêu, cô liền trở nên không đúng, dương như vô cùng… dung túng cho anh?


Suy nghĩ đến cái từ dung túng này, Tần Mặc không thể kiềm chế nổi run rẩy một phen, anh quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, xoay người tiếp tục đi về phía trước.


Chỉ là đột nhiên, trong đôi mắt đào hoa của anh lại lộ ra một loại sắc màu băng lạnh, hiện tại trong lòng anh đang nghĩ: có vẻ thật sự là Bạch Tiêu đã nói gì đó không nên nói với Tô Song Song.


Hừ, tháng ngày tốt đẹp của Bạch Tiêu có vẻ sắp hết rồi, có thể anh sẽ phải đến Châu Phi để khảo sát nghiệp vụ.


Tần Mặc vừa vào toi let, Tô Song Song nhẹ nhàng thở ra, cô vỗ vỗ giường, đứng lên, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cảm thấy không cần phải thay đổi.


Cô vươn tay phải ra, tóm lấy tóc mình, vuốt vuốt vài cái, khập khiễng đi tới ngưỡng cửa, lúc đến ngưỡng cửa nhà tắm, vừa lúc Tần Mặc cũng vừa thay xong quần áo đi ra ngoài.


Cả người anh mặc một bộ quần áo màu đen, nổi bật lên làn da trẳng nõn của anh, cả người tăng thêm một phần nho nhã, ít đi một phần bá đạo, Tô Song Song nhìn có chút bần thần.


Trong lòng đang yên lặng châm chọc anh: “Tiểu cầm thú sao lại có dáng vẻ đẹp trai như vậy? Thật sự là ông trời không có mắt! Khiến người ta ghen tỵ muốn chết!


Tần Mặc nhìn thoáng qua Tô Song Song, theo bản năng bước chân trái lên, trực tiếp cúi người, gióng như từ trước đến giờ, ôm lấy người cô.


Tô Song Song sợ đến mức ngay lập tức lấy lại tinh thần, lui về phía sau một bước, tựa vào tủ phòng bếp ở bên cạnh, lắc lắc đầu: “Chân tôi không sao rồi, nhưng là A Mặc, nếu anh thật sự ôm tôi đi mua thức ăn, thì thật sự sẽ có chuyện đó!”


Tô Song Song nghĩ đến các thím đi mua đồ ngoài chợ, nhìn thấy cô bị một người đàn ông ôm, còn là một người đàn ông đẹp trai như vậy, đoán rằng tối này cô sẽ trở thành đầu đề mà cả cả chợ bàn tán.


Cô cũng không muốn ở phía trên như thế đâu.


“Ừhm?” Tần Mặc hừ ra một tiếng bằng âm mũi, rõ ràng không quá để ý đến hành vi của cô.


“Cái kia… A Mặc! Chúng ta phải đi mua đồ ăn, anh có thấy ai bị ôm đi mua đồ ăn chưa?” Tô Song Song không dám kích thích Tần Mặc, chỉ có thể dằn lại tính tình của mình, kiên nhẫn cẩn thận giải thích với anh.


Tần Mặc hơi lệch đầu một chút, nhìn Tô Song Song, sau đó lông mày liền nhíu lại một phen, anh im lặng một chút sau đó mới mở miệng nói: “Tôi không mua đồ ăn bao giờ.”


Vả mặt của Tô Song Song vô cùng kinh ngạc, nhìn Tần Mặc, cau mày hỏi một câu: “Vậy cháo trứng thịt nạc từ đâu mà có?”


“Mua đồ ở dưới siêu thị.” Tần Mặc đi qua siêu thị đó, không lớn, bên trong có bán thịt và mấy loại rau dưa bình thường, cực kỳ thuận tiện, cho nên liền nói dối, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.


“A?” Tô Song Song theo bản năng che bụng mình, vẻ mặt vô cùng thống khổ, cô nhìn Tần Mặc, cố gắng không nói gì.


“Làm sao vậy?” Tần Mặc còn tưởng rằng Tô Song Song bị đau bụng, vươn tay đỡ lấy cô, Tô Song Song lắc đầu, mím môi, dáng vẻ vô cùng đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Tần Mặc.


“Đại ca ơi! Anh mua thịt ở đó sao! Anh không thấy được thịt ở đó toàn là đồ hư hỏng à!” Thịt heo và rau dưa ở trong siêu thị đó thường xuyên bị ế, không thể bán ra ngoài được, toàn để qua mấy ngày liền, chỉ có thể lừa dối những người ngu ngốc như Tần Mặc.


“tươi mới.” Tần Mặc không hề nghĩ ngợi liền nói ra miệng, dù sao cháo kia cũng không phải do anh làm, mà là do đầu bếp nhà anh làm.


Nhưng là Tần Mặc không thể để cho Tô Song Song biết, nếu không chuyện anh phá sản cũng sẽ bị lộ ra.


Tô Song Song không phải người có tính cách muốn đào bởi tận gốc rễ, ăn một bữa cháo mà thịt bị hỏng cũng không có vấn đề gì.


Nhưng là cô lại cảm thấy thái độ của Tần Mặc hôm nay có chút khác lạ, cho nên vẫn níu lấy không dứt ra: “Làm sao anh biết được, đến chợ anh cũng chưa từng đi…”


Đột nhiên, Tần Mặc tiến lên một bước, hai tay đặt trên người Tô Song Song, tạo thành tư thế bao lấy cô vào tủ phòng bếp, để cô núp vào trong lòng anh.


Tô Song Song sợ tới mức lập tức câm miệng lại, hơi ngửa đầu, trừng mắt thật to nhìn anh, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.


“Còn nói nhiều nữa, tôi hôn em bây giờ.” Tần Mặc nói xong lời này, trực tiếp thu lại tay của mình, lui về phía sau một bước, để lại Tô Song Song với tiếng hét chói tai, xoay người đi về phía đối diện.


Tô Song Song máy móc quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, cô vươn tay sờ trán của mình, không hề phát sốt! Nhưng vừa vặn lúc nãy sao lại xuất hiện ảo giác, chẳng lẽ sự thật là như vậy?


Tần Mặc trực tiếp đi đến ban công, từ bên cạnh, giống như áo thuật, lấy ra một chiếc xe lăn đang được gấp lại, Tần Mặc cúi đầu rất tự nhiên mở nó ra, sau đó mang nó đến bên cạnh Tô Song Song.


“Tôi đẩy em đi.” Tần Mặc nói xong còn quay đầu nhìn lướt qua Tô Song Song đang nhìn tình hình bên ngoài, đột nhiên anh lại cảm thấy quyển kế trong kế yêu nhau của Bạch Tiêu đưa cho mình có điểm không đáng tin.


Vì sao mà anh đã nói giống như trong sách đó khuyên, Tô Song Song vẫn không hề có biểu hiện nào là mặt đỏ tim đập, ngược lại chỉ có dáng vẻ đang bị làm cho kinh sợ.


“Kế trong kế yêu nhau” vô lực châm chọc anh: Boss Tần ơi! Ngươi nói ra với một bộ mặt như bị liệt cơ như vậy, còn nghi ngờ tôi không có tác dụng!


“Ngồi đi.” Tần Mặc có điều phiền toái, làm sao mới khiến Tô Song Song thích mình đây, so với đàm phán một hợp đồng ba ngày ba đêm còn khó hơn rất nhiều.


Tô Song Song vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, mới nghe thấy mệnh lệnh của anh, chân lại không tự chủ được liền bước qua, sau đó ngồi trên xe lăn.


Mãi đến khi Tần Mặc đẩy cô ra đến cửa tòa nhà, Tô Song Song mới phản ứng kịp là có gì đang xảy ra, cô mạnh mẽ quay đầy vặn vẹo thân thể mình nhìn Tần Mặc ở sau lưng cô.


“Tôi nói… A … Mặc! Anh thật sự…” Tô Song Song nói đến đây liền chỉ chỉ vào đầu của mình: “Không có chuyện gì chứ?”


Tần Mặc cau mày thở dài, cảm thấy nhất định là bản thân đã bị lây bệnh ngu ngốc của Tô Song Song, mới có thể đi tin tưởng tuyệt đối vào quyển sách kế trong kế yêu nhau mà Bạch Tiêu tiến cửa, lúc này không những không thành công, ngược lại còn khiến bản thân anh trở thành người mắc bệnh thần kinh trong mắt Tô Song Song!


“Nói nhầm.” Tần Mặc cắn răng phun ra hai chữ này, tiếp tục đẩy xe lăn đi ra ngoài, nhìn hai lối rẽ trước mặt, cúi đầu nhìn lướt qua Tô Song Song.


Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt băng hàn lạnh lẽo của Tần Mặc đang híp lại nhìn mình, cả người liền run lên, giống như là người bị bệnh tật đang rất thống khổ trong nháy mắt liền sống lại, không phải là cô có khuynh hướng tự ngược mà là khuôn mặt của anh vốn dĩ đã khó gần, lạnh lẽo như thế, cầm thú là không có tình thương, một ngày kia liền bị người đó làm ra một hành động như thế, không bị hù chết đã là rất may mắn rồi.


Tần Mặc thấy Tô Song Song lại có thể lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng như vậy, cảm xúc trong lòng càng thấp hơn, giọng điệu liền lạnh hơn một chút: “Bên kia à?”


Tô Song Song thấy giọng điệu của anh khôi phục lại như bình thường, rốt cuộc cả người cô cũng thả lỏng dần, liên vội vàng vươn tay chỉ về phía bên phải nói: “Cứ đi đi, sau đó rẽ phải, là đến chợ rồi.”


Tô Song Song vốn nghĩ bọn họ như vậy là đã xem như vô cùng khiêm tốn, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ đến, lúc Tần Mặc đẩy cô đi vào chợ, hai người liền lập tức trở thành tiêu điểm bàn tán của các bác gái trong chợ.


Hơn nữa, lúc Tô Song Song kinh sợ lắc đầu nói Tần Mặc ở đằng sau không phải là bạn trai của mình, trong nháy mắt bọn họ lại bị một đám các bác gái đi chợ vây quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK