Lúc này Tần Mặc lại thấy trong mũi mình có một dòng nhiệt nóng, tựa như có thứ gì đó đang chảy ra.
Anh nhìn Tô Song Song, cô giống như muốn dùng chân để san bằng mặt của anh, vội vàng lui về phía sau một bước, đợi đến lúc đứng lên, đưa tay sờ, toàn là máu.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, liền cảm thấy đau đầu, anh đỡ mũi muốn đi vào toilet, Tô Song Song lại một cước giẫm lên không trung, khiến cô nằm mơ mình bị ngã từ trên vách núi xuống, sợ đến mức hét lên, mạnh mẽ ngồi dậy.
Tần Mặc nghe thấy tiếng kêu của cô, nhanh chóng quay đầu lại, Tô Song Song sững sờ nhìn Tần Mặc đang lấy tay che mũi của mình.
Tầm mắt dời xuống, nhìn thấy tay anh đầy máu, Tô Song Song sợ đến mức suýt nữa ngất đi, cô mạnh mẽ hít vào một hơi, lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra anh đang chảy máu mũi.
Cô nhớ ra, vừa mới rồi, Tần Mặc còn ngồi dưới đất bôi thuốc cho cô, mà hôm nay cô lại mặc váy.
Tuy bên trong đã đi tất chân, nhưng váy của cô vẫn rất mỏng, qua tất chân có thể nhìn thấy đồ bên trong.
Tô Song Song nhìn Tần Mặc, ánh mắt vốn đang kinh ngạc trở nên quái lạ, mang theo chút hèn mọn, Tần Mặc không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, mà anh còn cực kỳ thức thời nên cũng không suy nghĩ cẩn thận.
Cảm xúc trên tay là thứ nước sền sệt, Tần Mặc thấy cô không có chuyện gì, xoay người đi vào toilet, trong tích tắc anh tiến vào toilet, Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song.
Tần Mặc thấy cô nhanh chóng bịt chặt lấy hai chân, tóm lấy làn váy của mình, Tần Mặc nhất thời càng đau đớn, anh cau mày, thật hy vọng không thấy được sự mờ ám này của cô.
Tô Song Song rầm rì một hồi, trong lòng thoải mái hơn, không biết là có phải thuốc có tác dụng không, cô cảm thấy chân cũng không còn đau nữa.
Tô Song Song giật giật chân trái, đi tới hai bước, tuy vẫn thi thoảng nhói đau như trước, nhưng đã không còn đau đớn tê liệt nữa.
Tần Mặc lấy khăn lau mặt, vừa thấy Tô Song Song không hề chống nạng mà đứng lên, liền bước đi qua, một tay vươn ra bắt lấy cô rồi ném lên giường.
“A!” Tô Song Song sợ đến mức kêu lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống giường, anh quay đầu nhìn cô, sau đó lại xấu hổ quay đầu.
Tần Mặc không nghĩ tới váy của phụ nữ lại phiền hà như thế!
Anh thật sự chỉ nghĩ là muốn khiển trách nho nhỏ đối với cô một chút, vết thương còn chưa khỏi, sao lại đã xuống giường!
Đầu Tô Song Song đập vào chiếc gối mềm mại trên giường, hồ đồ, vừa muốn nổi giận, lúc cúi đầu xuống, đã hét lên một tiếng, vội vàng kéo váy xuống.
Tô Song Song bối rối ngồi dậy, che váy lại, qua một lúc, mới tìm được giọng nói của mình: “Anh... anh đừng quá đáng!”
Tần Mặc cũng không còn xấu hổ như vừa nãy, anh xoay người, nhìn cô, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cổ chân của cô: “Ngày mai em có muốn đi phỏng vấn không?”
Vốn dĩ Tô Song Song không nghĩ sẽ buông tha cho Tần Mặc, chỉ là năng lực nói lảng sang chuyện khác của anh quá lớn, Tô Song Song liền bị anh điều khiển.
Tuy co không biết Tần Mặc nói xong có ý gì, nhưng là vấn đề cô quan tâm nhất hiện nay chính là phỏng vấn, vội vàng gật đầu.
Tần Mặc thấy cô không hiểu ý của mình, đối với khuyết điểm này của cô thật sự không còn gì để nói, anh xoay người cầm khăn mặt trong tay ném lên trên bàn.
“Vậy là tốt rồi, tôi đi mua cơm.” Tần Mặc nói xong xoay người đi ra ngoài.
“Ai” Tô Song Song chép chép miệng, kêu một tiếng, Tần Mặc quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra ý hỏi.
Thật ra Tô Song Song muốn đòi lấy tiền của Tần Mặc nhưng lời đến bên miệng, cô lại nuốt xuống, cô nhìn khuôn mặt của anh, vẫn duy trì nghi ngờ trong lòng, sau cùng lắc đầu.
“Không sao, chân tôi vừa nhói đau, không liên quan đến anh.”
Tần Mặc liếc nhìn cô một cái, dặn dò một câu: “Ngồi im đấy”, thấy cô gật đầu, anh mới đi ra ngoài.
Anh vừa đi ra ngoài liền cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Tiêu một cuộc.
Bạch Tiêu vừa thấy điện thoại của Tần Mặc, liền tiếp nhận, Tần Mặc còn chưa nói gì, Bạch Tiêu đã ồn ào nói trước: “Mau qua lấy chó của cậu đi, để lung tung sau này sao có thể gả đi lấy chồng được!”
“Nó là đực!” Tần Mặc nhàn nhạt nói một câu, vốn không có tâm tình để ý đến sự tức giận của Bạch Tiêu.
“Nó làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi liền hầm nó rồi.” Bạch Tiêu nóng nảy, Tần Mặc quen cưng chiều nó như bảo bối, căn bản không bao giờ xích nó lại, Bạch Tiêu xích nó được một lúc, nó đã bắt đầu gào lên.
Không xích, mỗi ngày đều tới phá hỏng chuyện tốt của anh, biến anh thành người đàn ông hàng đêm chỉ có thể tầm hoa vấn liễu ở bên ngoài, Bạch Tiêu nhớ chiếc giường của mình, cảm thấy như thế này đúng là hành hạ mình mà.
“Song Song muốn đến tập đoàn Kỳ Hạ làm việc.” Tần Mặc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh mua cơm xong còn phải đi xem xem Tô Song Song có nghe lời không, hay lại chạy lung tung.
Hai chân kia của cô nếu không được bồi dưỡng chăm sóc đúng đắn, lúc còn trẻ không thấy gì, nhưng đến già khẳng định sẽ đau yếu.
“Cái gì!” Bạch Tiêu vừa nghe, gào khóc kêu một tiếng, Như Hoa cũng tưởng rằng Bạch Tiêu có chuyện gì, cũng kêu theo, cắn ống quần của anh, kéo đi.
Bạch Tiêu bị Như Hoa kéo ống quần khiến suýt nữa bị rớt ra, hung tợn trừng mắt nhìn nó một cái, ngay sau đó liền bắn liên hồi vào lỗ tai của Tần Mặc.
“Cậu sao có thể để cô gái ngu ngốc đó vào công ty của Xú tiểu tử kia, đây không phải là tìm xui xẻo sao? Qủa thực là chạy vào trận doanh của quân địch, tự tìm ngược!”
Tần Mặc bất động thanh sắc, vừa ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua mặt trời nóng bỏng, vững vàng đi ra ngoài: “Vừa lúc, sau đó công ty đó sẽ quy về là của tôi, cô ấy làm việc ở bên đó cũng thích hợp.”
Bạch Tiêu vừa nghe, trong nháy mắt liền hiểu ra bước tính toán tiếp theo của Tần Mặc, anh cúi đầu trừng mắt nhìn Như Hoa đang cắn ống quần anh, sau đó hai mắt liền hoang mang.
“Chẳng lẽ cậu đang tính toán vì phụ nữ mà xả thân chinh chiến sa trường, mở mang bờ cõi sao?”
Tần Mặc tiếp tục không phản ứng đến anh ta, Bạch Tiêu đã quen với thái độ lạnh nhạt này của Tần Mặc, anh cười nói tiếp: “Thế nhưng Xú tiểu tử này cũng không phải nhân vật dễ đối phó, đối ngoại đều ngoan độc.”
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tiêu mới nhớ đến một hồi ức không tốt, ánh mắt liền trở nên sắc bén, đối với người này, anh vẫn không có ấn tượng tốt, từ nhỏ đã là diễn viên cực phẩm.
“Tiếp tục khuếch tán tin tức tôi bị phá sản, lúc này...” Tần Mặc nhìn về phía trước, hai mắt lạnh lẽo hơi co lại, trong mắt lộ ra băng hàn: “Một lưới bắt hết.”
“Tuân lệnh!” Tuy Bạch tiêu là một người tốt, thật ra nội tâm cũng có phần đen tối, thích nhất là mưu ma chước quỷ, vừa nghe thấy sắp có người bị xui xẻo, anh liền vui vẻ.
Tần Mặc nói xong, đang muốn gác điện thoại, đột nhiên nhớ đến điều gì, liền bổ sung một câu: “Ngày mai Dương Hinh xuất ngoại.” Nói xong, liền cúp điện thoại.
Bạch Tiêu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khóe miệng còn mang theo ý cười, giờ khắc này không biết vì sao lại không thể cười nổi nữa rồi.
Qua một lúc lâu sau, mãi đến khi quần bị Như Hoa kéo rơi xuống một nửa, anh mới lấy lại tinh thần, ném điện thoại lên ghế sofa, dùng lực kéo quần lên, ngồi xổm xuống, hung hăng xoa đầu Như Hoa.
Chỉ là lúc này, ý cười trên khuôn mặt anh lại có chút thương cảm, dường như anh vẫn chưa hết giận, lại tiếp tục xoa đầu Như Hoa.
Bạch Tiêu lảm nhảm nói: “Chủ nhân của mày thật là phiền, còn nói thêm một câu thật nhiều lời, buổi tối hôm nay mày đừng ăn thịt nữa.”
Lúc thu tay lại, Bạch Tiêu tùy ý ngồi xuống bên cạnh, không nghĩ tới đối diện trên bàn trà là ảnh chụp, anh, Tần Mặc và Dương Hinh, bà người cùng nhau cười.
Không biết có phải do tâm tính bất đồng hay không, vẫn cảm thấy ảnh chụp không có vấn đề gì, lại nhìn, Bạch Tiêu lại cảm thấy không đúng, anh nghiêng người nhìn ảnh chụp, nhìn kỹ, vẫn không phát hiện ra vấn đề.
Trong lòng anh chua xót không thôi, trên ảnh chụp, ánh sáng của Dương Hinh vẫn chăm chú nhìn vào mình, Bạch Tiêu dùng sức nắm chặt khung hình, nhắm mắt lại, tâm trạng lại trở nên xoắn xuýt.
Tần Mặc đi tới một nhà hàng ăn vặt bên cạnh, lần đầu đến nơi thế này, anh không quen lắm, trên người anh cũng không có tiền mặt, Tần Mặc lấy ra một chiếc thẻ, mới phát hiện nơi này không thể quẹt thẻ.
Tần Mặc cầm ví tiền trong tay, xem như lần đầu tiên vì không có tiền mà cảm thấy khó xử, sau cùng anh đi đến một nhà hàng khá lớn, mới quét thẻ mua vài món ăn đơn giản.
Tần Boss không bao giờ nghĩ mang tiền mặt theo, vì cho tới bây giờ, mang tiền rất nhiều, quét thẻ là có thể mua được nhiều lại không phiền phức, ...
Đợi cho Tần Mặc mang cơm trở về nhà trọ, Tô Song Song nhìn lướt qua đồ ăn trên tay anh, miệng há to không khép lại được.
Đây chính là khách sạn lớn nhất khu nhà này! Theo tài sản của anh hiện tại, đoán chừng dưa muối cũng không mua nổi.
Tô Song Song cầm chiếc đũa chọc chọc vào đồ ăn đủ loại màu sắc, trong lòng càng không có mùi vị gì.
Cô cảm thấy mình nên cao hứng vì được ăn ngon, dù sao Tần Mặc đến với ai, làm gì, đều là việc riêng của anh, cô không có quyền hỏi.
Nhưng là Tô Song Song không thoải mái chút nào, từ khi biết mình có tình cảm với anh, cô liền thấy bản thân thật tội nghiệp, không thể giống như trước đây dồn sự chú ý vào công việc.
Ngay lúc cô còn đang đau buồn, Tần Mặc đưa canh tới trước mặt cô, nước hầm xương heo, đối với vết thương của cô rất tốt.
Tô Song Song nhìn bát canh trước mặt, cảm thấy anh đã bán thân mình để đổi lấy, cô nhìn, nếm một miếng, đột nhiên cảm thấy khó có thể nuốt xuống.
Tần Mặc gặp biểu cảm này của Tô Song Song, cảm thấy có chút không thích hợp, trước kia cô nhìn thấy đồ ăn ngon, hai mắt đều lấp lánh, hôm nay khác thường ngày quá.
Tần Mặc nhớ trước kia Bạch Tiêu đã từng nói, phụ nữ từng tháng đều [Xẩm Xẩm - LQĐ] có mấy ngày khác thường, Tần Mặc nhìn cô, đánh giá một phen, cẩn thận nhớ lại.
Hai người có hai suy nghĩ khác nhau, Tô Song Song xoắn xuýt đầy thương tâm nhìn anh, anh lại mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu khó hiểu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một lúc, đồng thời cảm giác được vẻ mặt của đối phương có gì không đúng lắm, Tô Song Song vội vàng cúi đầu, ăn hai miếng cơm, Tần Mặc cũng cúi đầu ra vẻ như không có gì uống một ngụm canh.
Sau cùng cả buổi chiều và tối, không khí giữa hai người đã có chút quỷ quái, mãi đến khi tắt đèn ngủ một khắc kia, Tô Song Song rốt cuộc cũng không nhịn được nữa phải mở miệng.