“Ba mẹ... như thế nào.... chuyện khi nào?” Tần Dật Hiên lại mở miệng, âm thanh khàn khàn khó nhịn, dường như thừa nhận vừa rồi mình rất thống khổ.
Tô Song Song vừa thấy anh như vậy, vốn dĩ bởi vì kích động mà hai mắt trở nên hồng giờ phút này lại càng dọa người, nước mắt trong hốc mắt cũng lung lay như sắp rơi ra.
“Hai năm trước, ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ...” nghĩ tới chuyện ngày đó, Tô Song Song liền cảm thấy có một loại cảm giác sợ hãi vô cùng lớn bao phủ lấy mình, cả người hơi run rẩy.
Tần Dật Hiên khẽ thở dài một cái, duỗi cánh tay ra, ôm lấy cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, dịu dàng an ủi: “Là anh không đúng, lúc đó nên ở bên cạnh em, khiến cô bé ngốc của anh phải chịu khổ rồi.”
Lúc anh nói chuyện, vẻ mặt đã khôi phục trở nên bình tĩnh như lúc đầu, anh đối với việc ba mẹ Tô chết không hề có chút kinh ngạc nào.
Bởi vì Tần Dật Hiên đã biết từ sớm, ngày anh trở về đó, anh tìm về nhà đầu tiên, liền biết chuyện bọn họ qua đời.
Cho nên giờ phút Tô Song Song nói, anh làm bộ như vô cùng kinh ngạc, để ép cô vào tình cảnh bi thương, khiến cô phóng thích hết cảm xúc của mình ra.
Mà đối với anh, trăm lợi chứ không có hại, anh hơi quay đầu mà nhìn người trong lòng anh, vô cùng tín nhiệm Tô Song Song của anh, nhẹ nhàng cong khóe môi lên.
Tô Song Song cực kỳ kiên cường, từ sau khi khóc rống lên vào lễ tang ngày nào đó, cô không còn khóc vì chuyện đó nữa, bởi vì cô biết trên thế giới này cô đã không còn người thân nào nữa.
Chị họ tuy là yêu thương cô, nhưng vì trở ngại người trong nhà, vốn cũng chỉ có thể lén lút gặp cô, chỉ có thể giúp đỡ cô khi nào cô gặp khó khăn.
Tô Song Song hiểu rõ về sau nếu cô không trở nên kiên cường, cứ yếu đuối, khóc mãi, sẽ chỉ khiến cho ba mẹ ở dưới suối vàng càng thêm bất an, cô cần phải ngụy trang cho mình vẻ bề ngoài kiên cường mới được.
Giờ này khắc này, Tần Dật Hiên dịu dàng an ủi như rót mật vào trong tai cô, được anh trai của mình ôm vào trong ngực, Tô Song Song cảm thấy như tất cả những áp lực và tủi thân suốt thời gian qua đã biến đi đâu hết.
Tay của cô gắt gao lôi kéo quần áo phía sau lưng của anh, bĩu môi, rốt cuộc không nhịn được khóc lên: “Anh, sao anh không sớm tới tìm em một chút...”
Tần Dật Hiên cực kỳ vừa lòng khi năm năm xa cách đó, Tô Song Song đối với anh không hề có chút nào ngại ngùng, anh đưa đôi tay gầy yếu vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, dịu dàng an ủi: “Không sao... Về sau đã có anh ở đây...”
Quản xa ngồi ở ghế lái phụ, nhìn vẻ mặt của cậu chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, trong mắt liền hiện lên nghi ngờ.
Trước đó cứ khi nào mà Tần Dật Hiên bày ra vẻ mặt dịu dàng như thế, chắc chắn là sẽ có người gặp xui xẻo, chỉ là nhìn dáng vẻ này của anh, dường như không giống như muốn trừng trị ai cả, trong lúc này ông nghĩ không ra.
Ông thật cẩn thận nhìn lướt qua cô gái kia, thân phận của cô gái này cũng khiến ông có chút lo lắng.
Mãi đến khi cô khóc đến nấc cục, cô mới dần dừng lại, dường như ý thức được bản thân có bao nhiêu ngại ngùng, cô vội vàng đẩy cánh tay của anh ra, lấy mu bàn tay che mặt mình, gương mặt đỏ bừng.
“tâm tình tốt hơn chút nào chứ?” Tần Dật Hiên nhìn gương mặt cô, con người dần dần trở nên thâm trầm, ham muốn chiếm lấy như ngày càng sâu sắc hơn trong lòng anh.
“Uhm.” Tô Song Song gật đầu, nước mắt vẫn lưng tròng, vô cùng chọc cười khiến người khác đau lòng, Tần Dật Hiên vươn tay giống như lúc trước, vò rối tóc của cô.
“Về sau anh sẽ không để em phải khóc nữa!” Tần Dật Hiên giống như nói thầm, vẻ mặt trắng xanh nở rộ ý cười dịu dàng.
“A!” Tô Song Song nhíu mày, âm thanh của Tần Dật Hiên quá nhỏ, cô vốn không nghe thấy.
Tần Dật Hiên không lặp lại, anh vươn tay vỗ về đầu cô, quả thực liền dời đi lực chú ý của cô trong nháy mắt.
Cô lấy tay ôm đầu mình, cau mày, bất mãn ai oán nói: “Anh, sao anh lại giống như trước kia, cứ xoa đầu em mãi! Em đã lớn rồi!”
Tô Song Song khẽ vươn tay, vạch tay áo xuống, Tần Dật Hiên lập tức thấy cổ tay phải của cô có quấn băng gạc, ánh mắt nhỏ dài trừng lớn, anh bắt lấy cánh tay phải của cô, đưa cổ tay lại gần hơn: “Sao lại thế này?”
Âm thanh của anh rõ ràng vô cùng trầm thấp, còn lộ ra chút vô lực vì bệnh trạng, vậy mà lại khiến cho quản gia ngồi ở ghế phụ ngừng hô hấp lại.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua chỗ trên cổ tay phải đang băng bó, vị trí này, loại miệng vết thương này, tay anh không tự giác nắm chặt lại: “Ai... bắt nạt em rồi hả?”
Anh không thể xác định được, thật ra là trong lòng anh không muốn thừa nhận, theo ý anh cô chắc hắn không phải là người vì đàn ông là hoài phí bản thân mình.
Cô vừa thấy cổ tay phải của mình, sợ anh lo lắng, cười ha ha, gãi gãi đầu của mình: “Không sao, chỉ là gặp phải tên bệnh hoạn bắt giữ em làm con tin!”
“Còn chỗ nào bị thương không?” Tần Dật Hiên vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt quét một vòng qua người cô, rơi vào trên chân trái: “Chân trái vẫn đau phải không?”
Bị anh hỏi như thế, cô nhất thời cảm thấy cổ chân trái truyền đến đau đớn, cô gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến điều gì, hô lên một tiếng: “Anh, có thể cho em mượn điện thoại được không?”
Lúc này cô mới nhớ tới, vừa rồi đang gọi điện thoại dở cho Tần Mặc, đột nhiên lại thôi, tuy cô không xác định là anh có thể lo lắng không, nhưng nhỡ đâu? Tần Mặc không biết cô xảy ra chuyện gì, có thể sốt ruột đến chết!
Cô càng nghĩ càng chột dạ, Tần Dật Hiên không nói gì, trực tiếp đưa di động tới, cô vừa muốn quay số điện thoại ngây ngẩn cả người, ngay lập tức lệ rơi đầy mặt.
Trí nhớ của cô không tốt, nhất là những con số, vốn không nhớ được, chính số điện thoại của cô còn không nhớ, đừng nói là của Tần Mặc.
Trong nháy mắt, cô liền ủ rũ, cô lấy điện thoại của mình ra quơ quơ, đột nhiên đang muốn rút sim điện thoại ra, thì xe ngừng lại.
Cô không chú ý, vừa lấy sim điện thoại ra, vội vàng nói với Tần Dật Hiên: “Anh, em có thể lắp sim vào điện thoại của anh rồi gọi được không?”
Anh không nói gì thêm, chỉ cười nhạt, sau đó đưa di động đến, cô lập tức lắp sim điện thoại vào.
Tuy anh không nói gì nhưng vẫn chú ý từng hành động của cô, thấy dáng vẻ cô có vẻ gấp gáp, trong lòng lại nghĩ ngợi.
“Vừa đi vừa làm, cổ chân của em không thể đợi thêm được nữa.” Tần Dật Hiên nói xong liền xuống xe trước, nửa ngồi trước xe, ý bảo cô lên lưng của anh.
Tô Song Song cầm di động bằng một tay, không hề khách khí, trực tiếp leo lên lưng anh, điện thoại vừa khởi động, cô thấy được mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là ba chữ tiểu cầm thú, trong lòng vô cùng run sợ.
Thế nhưng ngay sau đó, không biết vì sao, trái tim run rẩy của cô lại thấy có chút ngọt ngào, gọi lại cho anh, điện thoại đổ chuông.
Cô vội vàng nghe máy, còn chưa kịp nói chuyện, Tần Mặc ở bên kia đã nói: “Em ở đâu?” âm thanh khàn khàn trầm thấp, lộ ra một loại lạnh lùng khó nói thành lời.
Vốn dĩ trái tim nhỏ của cô đang hạnh phúc ngọt ngào, liền giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt lại, vẻ mặt cũng có chút cứng ngắc, đơn giản là nghe được giọng nói của anh, cô liền biết là anh đang nổi giận rồi!
“Điện thoại của tôi vừa mới...”
“Em ở đâu?” Cô còn chưa nói xong, Tần Mặc đã ngắt lời cô, âm thanh đột nhiên cao lên một đoạn, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sững sờ nói: “Bên ngoài bệnh viện đệ nhất.”
“Chờ tôi.” Tần Mặc nói xong, liền cúp điện thoại, cô nghe được âm thanh quan tâm của anh, vốn không phản ứng kịp, liền nháy mắt mấy cái, thu lại điện thoại, trong lòng bắt đầu nói thầm, tới cùng là anh có ý gì?
Tần Dật Hiên cõng cô ở trên lưng vững vàng thong dong, nghe thấy cô nói chuyện điện thoại xong, hơi nghiêng đầu nhìn cô, thăm dò hỏi một câu: “bạn trai à?”
“Gì! Không đúng không đúng!” Cô vừa nghe thấy có chút chột dạ, vung tay giải thích, nói xong lại nhìn thoáng qua di động, vẫn có chút lo lắng cho anh.
Tâm tư của cô luôn không che giấu được, anh nhìn qua cánh cửa thủy tinh của bệnh viện có thể thấy được vẻ mặt của cô, hơi nheo mắt lại, cố đè nén lửa giận.
“Thích anh ta?” lúc này anh đã đưa cô vào trong bệnh viện, đặt cô trên ghế đợi trong bệnh viện, xoay người lại nửa ngồi trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt mang theo câu hỏi.
Cô vừa nghe ba chữ này, trái tim như bị rớt mạnh một cái, há miệng thở dốc muốn phủ nhận, nhưng là mấy ngày hôm trước mới suy nghĩ qua, làm sao có thể hoàn toàn lừa mình dối người như vậy được.
Nhưng muốn thừa nhận, cô lại không làm được, sau cùng lắc đầu, cũng không có nói phủ nhận.
Tần Dật Hiên không nói gì, trực tiếp đứng dậy, vươn tay xoa đầu cô, nhưng cô lại không nhìn thấy, trong mắt anh tràn ngập lửa giận.
Quản gia đã đi gọi bác sĩ đến, giờ khắc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe chói tai, cô và anh đều quay đầu theo bản năng nhìn ra ngoài.
Tô Song Song vừa mới quay đầu nháy mắt, đã thấy có một chiếc bóng đen nhanh chóng xông tới, gió thổi qua đỉnh đầu cô, cô nghe thấy một tiếng “bốp” vang dội.
Ngay sau đó cô lại thấy đỉnh đầu của Tần Dật Hiên đang đặt trên đầu mình rơi xuống đầu gối của cô, mu bàn tay có một mảnh đỏ bừng.
Tô Song Song ngẩng đầu nhìn, thấy được khuôn mặt của Tần Mặc, giống như trời giáng xuất hiện trước mặt mình, khiến cô ngây ngẩn cả người.
“Sao vậy?” Tần Mặc chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Dật Hiên, trực tiếp quay đầu nhìn cô, tầm mắt chuyển đến cổ tay và chân trái của cô theo bản năng.
Vốn dĩ bảo vệ ở ngoài cửa cũng đang tràn vào, vừa muốn vây quanh Tần Mặc, Tần Dật Hiên lại khoát tay áo, ý bảo bọn họ đi xuống.
Lần đầu tiên cô thấy Tần Mặc phẫn nộ như vậy, có chút chột dạ, cô ra vẻ thoải mái quơ quơ chân trái của mình, chịu đau nói: “Chỉ xái một chút thôi.”
Tần Mặc lập tức ngồi nửa trước mặt cô, sau đó bắt lấy lòng bàn chân phải của cô, hơi dùng lực, định trừng phạt cô.
Tô Song Song nhíu mày, không dám lộn xộn, Tần Dật Hiên nhìn lướt qua bàn tay của Tần Mặc đặt trên lòng bàn chân của cô, nét cười càng thêm sáng lạn, nhưng lại có chút quỷ dị.
“Không nghĩ ở đây cũng có thể thấy anh họ.” Tần Dật Hiên nói xong liền đi tới bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc.
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ muốn giới thiệu bọn họ cho nhau một chút, nhưng một tiếng anh họ này như sấm dậy đất bằng, trực tiếp khiến cô bùng nổ, chỉ kém tử trận.
Cô dừng một lát, ha ha nhìn Tần Mặc, lại nhìn Tần Dật Hiên, liền cảm thấy được lượng tin tức này dường như có chút lớn, ai có thể nói cho cô biết, tới cùng là thế nào không! Anh trai của cô sao đột nhiên lại trở thành em họ của Tần Mặc?