Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tô Song Song giống như nhận mệnh đổ toàn bộ đồ ra, tính toán phân loại lần nữa rồi đóng gói lại, cô đột nhiên ngửi thấy một mùi vị thơm ngon, trong nháy mắt liên tưởng đến thịt.


Cô ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua một đống lộn xộn nhìn về phía cửa, đã thấy trên tay Tần Mặc bưng gì đó, đang cau mày nhìn trên nền phòng vốn không có chỗ đặt chân.


Tô Song Song lập tức đứng dậy, chỉnh váy trên người, hơi ngượng ngùng nói: “Đồ quá lộn xộn, em đang thu dọn một chút.”


Đây chính là kết quả sau khi em dọn dẹp?” Tần Mặc quét mắt cả phòng, trong tám cái va li lớn của Tô Song Song, tất cả đồ đều bị đổ ra, cả phòng giống như bị cướp bóc, lộn xộn lung tung.


“Đây không phải là vẫn chưa... Dọn dẹp đó sao...” Thật ra thì Tô Song Song thật sự ngượng ngùng quá, đồ nhiều quá, ngay cả bản thân cô cũng không thể nào xuống tay, chỉ có thể ấp a ấp úng tìm một lý do.


“Ồ!” Tần Mặc ý vị sâu xa đáp một tiếng, khay đồ ăn bưng trong tay đặt lên trên góc bàn còn một chỗ trống, nhìn chén đĩa rung rung muốn đổ xuống, cuối cùng Tần Mặc vẫn bưng nó lên.


“Ăn cơm.” Tần Mặc nói xong bưng khay đồ ăn lui về sau một bước, anh cũng không cảm thấy Tô Song Song tìm được chỗ trống để ăn cơm trong đống lộn xộn này.


Tô Song Song quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ, đây cũng không phải là lúc ăn cơm! Chỉ có điều cô chưa ăn điểm tâm thật sự bụng kêu ùng ục rồi.


Đột nhiên Tô Song Song nhớ tới, lúc tiến vào cô đã hỏi Tần Mặc khi nào ăn cơm! Khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, Tần Mặc trở nên săn sóc như vậy từ lúc nào.


“Em không tới đây, thì cho Như Hoa ăn, dù sao cũng là đồ làm cho nó còn dư lại.”


Hình như Tần Mặc không quen từ săn sóc, thấy Tô Song Song thật lâu không tới, còn cười đến vẻ mặt chế nhạo, nên tìm một cái cớ, để tránh Tô Song Song nhìn ra đây là đặc biệt làm vì cô.


“...” Tô Song Song dẩu môi, lập tức đánh vỡ bong bóng màu hồng trong đầu, cầm thú nhỏ này, lại có thể cầm thức ăn cho chó đưa cho cô ăn.


Tô Song Song ngồi tại chỗ muốn ra oai không khuất phục, nhưng mùi thơm đó trong không khí càng ngày càng đậm, khiến cho bụng cô càng lúc càng sôi nổi kêu ùng ục, cuối cùng Tô Song Song bĩu bĩu môi, lại nghĩ tới một câu: đại trượng phu co được dãn được.


Nghĩ như vậy, Tô Song Song cứ vui vẻ đi tới, nhìn đồ gì đó trên tay Tần Mặc, sữa đậu nành hương vị ngọt ngào, còn có một cái bánh quẩy, cùng với trứng luộc.


Tô Song Song nhìn đồ rõ ràng làm cho người ăn, không những bội phục tán thưởng một câu: “Như Hoa thật mạnh mẽ, những thứ đồ này cũng có thể ăn.”


Tần Mặc hơi có vẻ xấu hổ, liếc nhìn Tô Song Song, thấy cô tỏ vẻ tin là thật, trong lòng thở phào một hơi, lần đầu tiên cảm thấy trí thông minh của Tô Song Song không cao cũng vô cùng tốt.


Tô Song Song ngồi trong phòng khách ăn gì đó, Tần Mặc rời đi, Tô Song Song nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng cực kỳ trống không, muốn gọi Tần Mặc lại, đợi cô một lát, lại cảm thấy hơi khó xử, nên yên lặng ngồi trong phòng khách một mình ăn gì đó.


Đợi đến khi Tô Song Song cơm nước xong xuôi, người giúp việc giống như xuất hiện từ trong không khí, bắt đầu thu dọn, vốn không cần Tô Song Song thu dọn.


Ông cụ Tần đi bệnh viện tái khám, Tô Song Song liếc nhìn phòng lớn này, quả quyết âm thầm về phòng ngủ của mình, các loại tiểu thuyết cô xem, trong phim, một mình đi dạo lung tung trong phòng lớn, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!


Tô Song Song đi tới cửa phòng, nghe bên trong phòng có động tĩnh, cảnh giác, lại cảm thấy hình như làm điều thừa, cô đẩy cửa nhìn vào bên trong, lại thấy Tần Mặc đang đứng giữa đống đồ của cô, chọn chọn lựa lựa dọn dẹp cho cô.


Tô Song Song bỗng cảm thấy được cưng chiều mà hoảng sợ, ba bước cũng biến thành hai bước, không để ý có thể dẫm bên món đồ bảo bối của cô không, di chuyên nhanh chóng đến bên cạnh Tần Mặc, đưa tay sờ trán Tần Mặc.


Tần Mặc bị động tác bất ngờ này của Tô Song Song dọa sợ hết hồn, ngước đầu, mặt không hiểu nhìn cô, ánh mắt hỏi thăm em đang làm cái gì vậy!


Tô Song Song thấy trán Tần Mặc không nóng, lại ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ, choáng nha, mặt trời vẫn mọc lên từ hướng đông!


Lúc này Tô Song Song không bình tĩnh rồi, cô cúi đầu nhìn Tần Mặc, chớp mắt mấy cái, không xác định chắc chắn mà hỏi: “A Mặc, anh đang làm gì vậy?”


“Thu dọn đồ đạc.” Tần Mặc thấy Tô Song Song nói ra lời không có tính chất xây dựng, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc trên tay.


“Nhưng đồ anh dọn dẹp là đồ của em!” Tô Song Song cúi đầu nhìn Tần Mặc giống như không có chuyện gì cầm đồ lót của cô bỏ vào trong va li quần áo, trong nháy mắt ngổn ngang trong gió rồi.


Lúc này Tần Mặc chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục dọn dẹp, chỉ lạnh lùng đáp lại Tô Song Song một câu: “Đây là phòng của chúng ta.”


Chúng ta... Từ này nhảy ra ngoài, trong lòng Tô Song Song trong nháy mắt ấm áp, cô đảo mắt một vòng, hình như không kiềm chế được cảm giác ngọt ngào, không khỏi khẽ bật cười.


Tô Song Song đứng ở chỗ này cười ngây ngô một lát, cảm giác mình hơi ngu ngốc, cũng ngồi xổm xuống, theo Tần Mặc cùng nhau thu dọn đồ đạc.


Hai người cũng trầm mặc, một lát sau, Tô Song Song cuối cùng dâng lên chút dũng khí, nghiêng đầu hỏi Tần Mặc: “A Mặc, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”


Tay Tần Mặc đang thu dọn đồ đạc dừng lại, ngay sau đó tiếp tục dọn dẹp, rất bình thản nói một câu với Tô Song Song: “Em là người anh muốn cưới.”


Câu này trong nháy mắt khiến cho Tô Song Song vừa mới nếm ngọt ngào trở nên bối rối, cô cúi đầu, giả bộ như thu dọn đồ đạc, thật ra một mực len lén nhìn Tần Mặc.


Tô Song Song muốn nhìn ra biểu cảm gì khác trên mặt anh, nhờ vào đó phán đoán ra những lời này của Tần Mặc rốt cuộc là giải quyết việc chung, hay do tính tình gây ra.


Nhưng rất đáng tiếc, vẻ mặt Tần Mặc vẫn là mặt than như cũ, Tô Song Song vốn không nhìn ra lý do, cuối cùng lời định hỏi anh yêu hay không yêu mình ra đến bên miệng lại nuốt về.


Tô Song Song cứng cổ, yên tĩnh thu dọn đồ đạc, cũng không có cách gì với tính cách rùa đen rụt đầu của mình, cô thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Mặc, cuối cùng càng thêm không có cách gì với tính tình lạnh lùng này của anh, chỉ có thể yên lặng thở dài trong lòng.


Lúc này ở trong nhà Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên khó khăn lắm mới thoát khỏi mấy ông già ở nhà họ Tần trói buộc về đến nhà, lấy được tin tức chính là Tô Song Song đi đến nhà cũ nhà họ Tần ở.


Tần Dật Hiên đứng trước cửa sổ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ngay sau đó cầm ly rượu đỏ trong tay nện từng cái lên cửa sổ, trong nháy mắt thủy tinh rạn nứt ra, giống như mạng nhện.


Thuộc hạ đứng đằng sau báo cáo lập tức trắng nhợt mặt, Tần Dật Hiên nổi tiếng bạo ngược, anh rụt cổ lại theo bản năng, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.


“Ông cụ Tần cũng trở lại rồi, ở nhà cũ?” Tần Dật Hiên giống như không hề phát giận, bình tĩnh xoay người, mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm vào tên thuộc hạ này, chỉ có điều cặp mắt kia giống như con rắn độc, chứa đầy nham hiểm.


Thuộc hạ này cân nhắc một chút rồi gật gật đầu, lại cảm thấy như vậy không đủ cung kính, vội vàng mở miệng trả lời: “Dạ!”


Tần Dật Hiên vừa nghe ông cụ Tần cũng ở nhà cũ, lửa giận trong lòng càng sâu sắc, anh không ngờ mình chỉ bị vây hai ngày như vậy, động tác Tần Mặc lại nhanh như thế, kéo Tô Song Song về nhà cũ, hơn nữa còn có ông cụ Tần coi chừng.


Trải qua chuyện lần trước, Tần Dật Hiên đã biết bây giờ Tần Mặc bố trí không ít người bên cạnh Tô Song Song, trong khoảng thời gian ngắn, anh không có cách nào đến gần Tô Song Song rồi.


Tần Dật Hiên có kiên nhẫn, cho nên anh nhịn được giọng điệu này, chỉ có điều anh sẽ không dung túng cho người khác, người đã trực tiếp đưa đến một kế hoạch thất bại cho anh.


“Thẩm Ôn Uyển đâu?” Tần Dật Hiên lạnh lùng hỏi một câu, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, xòe ra.


“Nhà họ Thẩm bị Tần Mặc đả kích sứt đầu bể trán, Thẩm Ôn Uyển cũng giao thiệp bốn phía.” Thuộc hạ này thở phào một cái trong lòng, cũng may cô biết tính tình của Tần Dật Hiên, biết anh sẽ không bỏ qua cho Thẩm Ôn Uyển, cố ý trả bài trước.


“Vậy thì tôi sẽ tốt bụng giúp đỡ Tần Mặc một tay.” Tần Dật Hiên nói đến đây, híp mắt lại, khẽ nhếch môi cười, thuộc hạ này vừa nhìn thấy, cả người run lên, nụ cười này của Tần Dật Hiên giống như nụ cười ma quỷ tới từ địa ngục, làm cho người ta sợ hãi từ trong đáy lòng.


Tô Song Song và Tần mặc dọn xong một đống đồ của cô, đã trễ rồi, ông cụ Tần đã sớm trở lại.


Vào lúc này ông cụ đang đứng trước cửa cười híp mắt nhìn Tô Song Song và Tần Mặc ăn ý một cầm một cất, hai người này tập trung đến mức ngay cả ông cụ đứng ở cửa cũng không chú ý tới.


“Song Song à! Ăn cơm, lát nữa lại đọn dẹp.” Ông cụ Tần liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp bảy giờ, Tần Mặc không đói bụng, ông cụ còn lo đói bụng đến cháu dâu mình đấy.


Ông cụ Tần vừa mở miệng, lúc này Tô Song Song mới phát hiện ông cụ đứng ở cửa, vội vàng đứng dậy, chỉnh váy, vừa nhìn đồng hồ, bản thân cũng ngạc nhiên, hai người bọn họ lại cứ như vậy ở trong phòng dọn dẹp đồ đến một ngày.


Vừa đứng dậy, bụng Tô Song Song thành thực kêu lên, cô lập tức ngượng ngùng gãi đầu, nhưng tiếp theo bụng lại kêu lên.


Cô đưa tay sờ bụng mình, đang định mở miệng, lại nghe thấy bụng kêu, lúc này cô mới ý thức được hình như không phải bụng mình đang kêu.


Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tần Mặc đang đứng bên cạnh cô, ngạc nhiên tròng mắt trợn tròn trịa, hỏi một câu: “Tần Mặc, bụng của anh lại biết kêu?”


Tần Mặc cau mày nhìn Tô Song Song, nói một câu khó hiểu: “Anh là người, bụng đương nhiên có thể kêu.”


“Đúng vậy! Anh là người, không phải siêu saiyan!” Tô Song Song lầm bầm một câu, cảm giác Tần Mặc quá mạnh mẽ, cường đại đến không giống người.


Vào lúc này xem ra anh cũng chỉ là một người bình thường đói bụng thì bụng sẽ kêu sao! Mặc dù đẹp trai hơn người bình thường một chút, năng lực mạnh hơn một chút.


“A a! Mau mau, nhanh đi ăn cái gì!” Tô Song Song đột nhiên phản ứng kịp, Tần Mặc và cô đã một ngày không ăn gì, dạ dày kia sao chịu được.


Tô Song Song trực tiếp nắm tay Tần Mặc, kéo anh đi ra bên ngoài, vừa đi vừa vẫn không quên trách móc: “Anh dạ dày thủy tinh này bản thân còn không rõ ràng sao? Đói bụng sao không nói với em! Nếu lại đói bụng thì phải làm sao? Chẳng lẽ còn muốn đi bệnh viện tiêm...”


Tô Song Song thao thao bất tuyệt suốt dọc đường, khó có được Tần Mặc một câu cũng không cãi lại, lúc đi tới bên cạnh ông cụ Tần, Tô Song Song đều cảm thấy hơi kỳ quái.


Trong lòng cô hơi hồi hộp, còn tưởng rằng Tần Mặc đã đói bụng đến chóng mặt rồi, vội vàng quay đầu lại liếc nhìn anh. Cái nhìn này lập tức đối diện với ánh mắt có vẻ hơi nóng rực của Tần Mặc, nhìn đến khiến khuôn mặt của Tô Song Song trong nháy mắt đỏ bừng lên.


“Sao... Sao vậy?” Tô Song Song đầy khẩn trương liền lắp bắp, vào lúc này định buông tay Tần Mặc ra, Tần Mặc lại đảo tay, trực tiếp cầm ngược lại bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song, bình thản nói: “Ăn cơm.”


Ông cụ Tần nhìn tay bọn họ nắm chặt đi chung với nhau, cười đến không khép miệng được, trong lòng thầm nghĩ: Chắt của ông chắc chắn sắp có rồi! Nhanh chóng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK