Có vẻ như lúc này Tần Mặc đang không vui, chẳng lẽ để anh ấy mặc đồ như vậy rồi ngủ cả đêm hay sao? Tay Tô Song Song khẽ mở cửa ra, cô đứng trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng đóng cửa lại, trở lại phòng của mình.
Tâm tình của cô cũng rất rối bời, đúng như Tần Mặc vừa mới hỏi, cô xem anh ấy là gì? Khi cô nhắc tới bạn bè, Tần Mặc có vẻ tức giận, Tô Song Song không nhịn được liền nghĩ: có thể ngay cả nửa chữ “bạn bè” cũng không tới, chẳng qua chỉ có thể so sánh như hàng xóm.
Cả ngày hôm sau Tô Song Song đều không ra ngoài, chỉ sợ tình cờ gặp Tần Mặc, sợ anh nhìn thấy bộ dáng mất mác của mình, sẽ khiến cô thêm xấu hổ.
Ngày hôm sau nữa, Tô Song Song dậy thật sớm, sửa soạn một tí, dự định tới tập đoàn Tần Thị trình diện.
Nhưng chân chưa tới cửa, cô đã nhận được cuộc gọi từ Tô Mộ, thì ra Tô Mộ sợ cô ngày đầu tiên đi làm muộn, nên cố ý gọi.
Thấy được sự quan tâm của Tô Mộ, Tô Song Song sau một ngày uể oải liền cảm thấy như được gặp ánh mặt trời, tâm trạng lo lắng liền tốt lên một chút.
Tô Song Song đang đứng ở đại sảnh của tập đoàn Tần Thị, chân bỗng nhiên có chút run rẩy.
Chẳng qua cảm giác lần này so với lần trước khi ở đây không giống nhau, lần trước là gặp thần tượng, trong lòng kích động nên chân không vững.
Lần này là vì cô được làm ở một công ty to lớn, lại là người góp phần sáng tác truyện cô thích nhất “Thục Tiên Truyền” , Tô Song Song chỉ cần tưởng tượng đã cảm thấy mình như nằm mơ, hai chân như nhũn ra.
“Đi thôi Song Song, cô là trợ lý tổng giám đốc, đi thẳng lên trên.” Tô Mộ nói xong nhìn thang máy trước mắt, vỗ vỗ bả vai Tô Song Song, không biết rằng dù không dùng lực nhưng cũng khiến Tô Song Song lảo đảo nhào về phía trước, suýt nữa ngã xuống.
Tô Mộ sợ tới mức vội vàng vươn tay giữ chặt Tô Song Song, kéo cô lại.
Tô Mộ vội vàng cúi đầu nhìn bốn phía, thấy không có nhiều người nhìn qua, liền thở ra, cô tiến đến bên tai Tô Song Song, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Cô có thể có chút tiến bộ hay không?”
Tô Song Song vừa mới hoàn hồn sau chuyện lúc nãy, hơi thở kéo dài, vỗ vỗ ngực của mình, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộ, vẻ mặt lo lắng: “Tô Tô, chuyện đó tôi thật sự làm không được!”
“…” Tô Mộ lập tức im lặng, ánh nhìn xem thường, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ bốn mươi, cô vội vàng đẩy Tô Song Song, nhưng nhẹ tay hơn.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Trăm ngàn lần đừng để Boss chờ cô, nhớ kỹ, thông minh lên, đừng sợ, trên lầu đều là Bạch Cốt Tinh, không đếm xỉa đến con kiến như cô đâu!”
Tô Song Song hít vào một hơi thật sâu, nhưng là tưởng tượng đến Tần Mặc, cô lại không lo lắng nữa, ngược lại trên mặt còn lộ ra một chút ửng hồng.
Tô Mộ lo lắng đi theo Tô Song Song, đưa cô đến thẳng trên lầu, vừa muốn quay xuống, lại thấy sắc mặt Tô Song Song ửng hồng, cô hỏi: “Song Song, cô sốt à?”
Tô Song Song tinh thần đang rối bời, cảm giác mùi thơm tinh khiết của rượu của buổi tối hôm ấy còn lượn lờ trước mặt mình.
Chợt nghe Tô Mộ nói, còn tưởng rằng cô ấy nói mình lẳng lơ, cô sợ tới mức sửng sốt, lắc đầu: “Tôi không có! Tôi bình thường, không có như cô nói! Tôi rất trong sạch!”
“?” Tô Mộ như lọt vào sương mù, cảm thấy có gì đó không đúng, cô vừa định hỏi gì đó thì Tô Song Song cũng nói là mình nói sai, hướng về phía Tô Mộ làm bộ dàng cố lên, rồi vội vàng ấn nút thang máy, một chút cũng không dám dừng lại.
Thang máy một đường hướng lên trên, lòng Tô Song Song càng không yên, cô không biết phải đối mặt với Tần Mặc như thế nào, nhưng cơ hội này khó có được, cô sẽ không buông ra.
Thang máy mở ra, người nam thư ký lần trước ôn hòa mang theo ý cười chờ ở cửa, hình như đã biết khi nào Tô Song Song đến nơi.
“Trợ lý Tô, Tần Tổng đã tới rồi.” Thư ký nói xong lại làm dáng vẻ mời cô đi.
Tần Mặc tới rồi! Tô Song Song vội vàng nhìn đồng hồ, chưa tới tám giờ bốn lăm, cô không đến trễ, Tần Mặc lại đến sớm như vậy? Cô vội vàng bước nhanh ra khỏi thang máy, sải chân dài hơn cả người nam thư ký.