Tần Mặc vừa rồi còn mơ hồ, lúc này liền tỉnh táo lại, vừa nghe lời nói không đáng tin cậy của Bạch Tiêu, liền cau mày, biết anh ta trước sau gì cũng nói những lời không đứng đắn mà.
Tần Mặc đứng dậy, tay vừa muốn lấy áo vét thì mới nhớ đến, áo khoác đị bị Tô Song Song ngồi lên nên bị anh ném ở phía bên kia.
“Tôi nói cậu nghe, Tiểu Tần, nghe anh họ của cậu cũng không có gì là không tốt, cậu sao lại khó chịu như vậy? Tích cực chủ động một chút.” Bạch Tiêu bị rượu làm cho nhiệt tình, ngồi đằng kia bắt đầu ồn ào.
Tần Mặc rất hối hận vì đã cùng anh ta về đây uống rượu, bởi vì đầu anh bây giờ rất đau, một nửa là vì tác dụng chậm của rượu này quả thật quá lớn.
Còn một nửa, anh trông cậy vào Bạch Tiêu, xung quanh có rất nhiều gái đẹp bao vây, nhưng anh ta nửa điểm cũng không nói câu nào hữu ích, thật sự khiến anh mệt mỏi, anh giao cho người quản gia lái xe, mình thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Song Song cầm chìa khóa nhà Tần Mặc xoay quanh, chìa khóa này bỗng nhiên như biến thành củ khoai lang nóng đến độ muốn phỏng tay, cô muốn trực tiếp ném nó đi, lại sợ Tần Mặc biết cô còn giữ, sẽ tính toán chờ thời cơ gây rối.
Nhưng nếu đối diện để đưa cho Tần Mặc, cô không muốn gặp anh, bỗng nhiên cô nhanh trí, trực tiếp mở cửa hướng tới phòng Tần Mặc, cô tính đem chìa khóa đặt trên bàn rồi khóa cửa đi ra, như vậy cũng không khiến anh ta hiểu lầm.
Nhưng Tô Song Song không phát hiện, trong tích tắc cô đi vào phòng Tần Mặc, cửa thang máy đã mở, Tần Mặc nhíu mày, vươn tay day day thái dương đang đau nhứt, đi ra.
Tô Song Song đi vào, vừa đem chìa khóa đặt lên bàn, Như Hoa liền bu lại, quấn quít lấy chân Tô Song Song không cho cô đi, Tô Song Song nghĩ tới nếu cô không đến, sẽ không có ai mang Như Hoa ra ngoài đi dạo, liền cảm thấy đau lòng.
Cô ngồi xuống sờ sờ đầu Như Hoa, nhưng nó hình như cảm ứng được gì, liền quay đầu hướng cửa chạy tới, Tô Song Song nhìn cửa bị đẩy ra, tim lập tức nhảy tới cổ họng.
Cô mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng thầm rên rỉ: Rốt cuộc cô đã làm gì vậy? Sao lại nhanh chóng đau thương như thế? Không thể nào trùng hợp như vậy, Tần Mặc mới đó đã về rồi!
Ông trời lại không nghe lời cầu nguyện của Tô Song Song, trong nháy mắt cửa hoàn toàn bị mở ra, chiếu vào mắt cô đúng là bộ Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng của Tần Mặc.
Cô lập tức liền nghĩ đến một cái hố để chui vào, hay là trực tiếp từ ban công nhảy xuống, đáng tiếc nơi này chẳng có khe hở nào, là là tầng 10, căn bản không cho cô có cơ hội lựa chọn.
Tô Song Song chỉ có thể kiên trì, hướng đến phía Tần Mặc cười haha.
Tần Mặc cảm thấy đầu mình từng trận choáng váng, đột nhiên phát hiện trong phòng có một người, liếc thấy Tô Song Song đang chao đảo chao đảo (anh ấy đang say).
Tần Mặc lặng đi một chút, không để ý đến Như Hoa đang hỗn loạn chạy xung quanh chân mình, tiến về phái trước vài bước, đi tới trước mặt Tô Song Song, nhìn cô.
Tô Song Song rõ ràng cảm nhận được không khí dày đặc mùi rượu, cô chớp chớp mắt, lại thấy Tần Mặc híp đôi mắt đào hoa lại, hô hấp cũng nặng nề, có khả năng anh ta uống nhiều rượu lắm đây.
Cô cảm thấy ông trời cũng chưa phải hoàn toàn hắc hủi cô, Tần Mặc uống rượu, xem ra hiện tại rất mơ hồ, lúc anh ta tỉnh lại có khi chẳng nhớ là cô tới.