Cô nhìn Âu Dương Minh với vẻ biết ơn, sau đó quả quyết bày tỏ thái độ vô công bất hưởng lộc, uyển chuyển cự tuyệt: "Cám ơn anh, một lát nữa bạn tôi sẽ mang đồ ăn đến, không cần làm phiền anh!"
Lúc Tô Song Song nói chuyện, cho dù Tần Mặc không hề ngẩng đầu, nhưng phần sáng còn lại trong mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô không đón nhận thành ý của Âu Dương Minh, khóe môi nãy giờ vẫn mím chặt hơi giương lên một chút.
Tô Song Song cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, thấy nó đang ở trạng thái tắt máy, liền vội vàng mở máy, điện thoại liền réo chuông, Tô Song Song còn chưa kịp nhìn xem là ai gọi, vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi.
Điện thoại truyền đến âm thanh, Tô Song Song cũng không cần nhìn đã biết là ai gọi, bởi vì tiếng gầm rú này rất đặc biệt, không ai có thể bắt chước được.
"Tô Song Song, cô chết ở đâu rồi!" Tiếng rống như sư tử hà đông của Tô Mộ vừa vang lên đột nhiên lại có chút vô lực, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sụt sịt, sau đó thì giọng Tô Mộ trở nên vô cùng buồn rầu: "Còn sống thì kêu một tiếng!"
"A!" Tô Song Song có lẽ là hơi bối rối do đầu vừa vị va đập, cho nên không kịp suy nghĩ gì liền vô thức làm theo.
Cô vừa trả lời xong, Tô Mộ liền sửng sốt một chút, thấy Tô Song Song thực sự không có chuyện gì, liền bắt đầu một trận oanh tạc tâm hồn bé bỏng của cô khiến Tô Song Song trực tiếp đem điện thoại ra xa.
"Tô Song Song, cô có cụt tay hay cụt chân không? Người trong công ty đồn đại là cô được mang đi rồi, không biết là có vấn đề gì thế?"
Tô Song Song rốt cuộc cũng nghe được Tô Mộ nói xong, lại trưng ra bộ dáng đáng thương đem điện thoại về bên cạnh tai, nói nhỏ: "Không có chuyện gì, chỉ là bị gãy xương và não chấn động một chút."
Cô nói xong, liền suy nghĩ một chút, sợ sẽ hù dọa Tô Mộ, lại cố gắng bổ sung thêm một câu: "Chuyện nhỏ thôi!"
"Em gái cô! Cô vốn là đồ đần, lần này chấn động chắc cũng không ngu hơn là mấy! Nói! Đứa nào động đến cô, tôi đến thu thập cô ta!"
Tô Mộ nghe xong, vô cùng tức giận, thực sự còn cảm thấy tự trách, nếu cô không chủ quan mà dặn dò Tô Song Song cẩn thận, chắc cũng không đến nỗi bị thương nghiêm trọng như vậy.
Mặc dù đầu của Tô Song Song vô cùng choáng váng nhưng cũng có thể dễ dàng nhận thấy sự quan tâm của Tô Mộ dành cho cô, trong lòng cũng tự nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên cảm thấy sống mũi ê ẩm, viền mắt cũng phiếm hồng, bên cạnh cô ngoài Tứ gia ra thì chẳng có ai, có thể quan tâm cô nhiều như vậy chỉ có thể là Tô Mộ.
Cô mở miệng lần nữa, mang theo âm mũi đặc trưng: "Tôi không có chuyện gì to tát cả, Tô Tô, tôi đang ở phòng 520 bệnh viện XX, cô tới thăm tôi một chút đi, đừng quên mang theo một chút thức ăn, I LOVE YOU!"
Tô Mộ nghe đến Tô Song Song còn chưa quên chuyện ăn uống, cũng biết cô chắc không xảy ra chuyện gì lớn, cuối cùng cũng cười.
Cô cố tỏ vẻ hờn giận: "Lúc cô đói mới nhớ đến tôi sao, đi, cô chờ tôi, tôi mang theo một đám người đến đó ngồi ăn trước mặt cô, để cô chết vì thèm!"
Tô Song Song cúp điện thoại, mới ý thức được trong phòng vẫn còn có hai người đàn ông khác, cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, coi như bây giờ dù cô choáng đầu hoa mắt, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai người thật quỷ dị.