Dương Hinh vừa nghe, đôi mắt vốn trong suốt liền u ám đi một ít, cô cố nặn ra vẻ tươi cười, lui về phía sau từng bước, khoác cánh tay Tần Mặc vô cùng tự nhiên.
“Có đúng không đó, anh Tiêu, nhưng từ trước đến nay em đều không xem các anh là anh trai của mình.” Dương Hinh nói lời này một cách thoải mái, giống như là chuyện phiếm hằng ngày.
Nhưng khi lọt vào tai Bạch Tiêu liền có chút biến đổi, anh thu hồi gương mặt tươi cười, liếc nhìn Tần Mặc.
Trong lòng Bạch Tiêu lập tức dâng lên, anh không muốn nghĩ tới, nhưng lại nhịn không được suy nghĩ: chẳng lẽ từ nhỏ Dương Hinh đã thích núi băng Tần Mặc, cho nên mới không xem bọn họ là anh trai.
Lẽ nào hai người bọn họ sớm đã có cảm tình với nhau, chỉ có anh ngây thơ cho rằng bọn họ chỉ là anh trai em gái thương yêu nhau?
Bạch Tiêu không thể nói một cách rõ ràng tâm tình lúc này của mình được, ê ẩm chua chát, còn có cả sự mất mát to lớn cùng với khó chịu.
“Anh Tiêu, bọn em đi tắm ở Ôn Tuyền, anh đi không?” Dương Hinh vẫn bày ra bộ dáng em gái nhà bên như cũ, thân mật mời Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu vừa nghe, bước lui về sau từng bước, cố gắng thoải mái cười nói: “Tôi không đi, hai người đi tắm phao uyên ương, tôi làm bóng đèn to làm gì chứ?”
“Anh Tiêu!” Dương Hinh oán trách kêu một tiếng, vừa định giải thích gì đó, nhưng lại nuốt vào bụng câu nói kia.
Bộ dáng muốn nói gì nhưng lại thôi của cô lọt vào mắt Bạch Tiêu thật giống như cô bị người ta nói nên ngại ngùng, bộ dáng thẹn thùng như vậy, giống như một cô nữ sinh nhỏ đang rơi vào bể tình.
Bạch Tiêu chưa từng nhìn thấy Dương Hinh như vậy, nhưng thẹn thùng này lại vì em trai của anh mà lộ ra. Tâm tình bây giờ của Bạch Tiêu không biết nói sao cho đúng, chỉ là rất muốn đi khỏi chỗ này, tìm nơi nào đó uống một ly.
“Tôi đi trước! Tìm cô Nhã mặt nhăn uống một ly mới được!” Bạch Tiêu nói xong cũng không chờ Tần Mặc và Dương Hinh phản ứng, vội vàng chạy đi.
Bạch Tiêu vừa đi, Tần Mặc nhìn vẻ mặt cô đơn của Dương Hinh, nói: “Anh ấy rất quan tâm!”
“Đúng là có để ý, nhưng chỉ là tình cảm anh em thôi!” Dương Hinh nói lời này, trên mặt không biểu hiện gì, gương mặt dịu dàng không còn rực rỡ nữa.
“Hơn nữa anh ấy bảo muốn đi tìm Đông Phương Nhã, người đầu tiên anh ấy nghĩ là Đông Phương Nhã!”
Những lời này, đúng là Tần Mặc không thể chối cãi, dừng lại một chút, Dương Hinh lại lộ ra bộ dáng e thẹn ngọt ngào tươi cười kéo anh. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, chẳng qua đôi mắt ánh lên bởi vì trong mắt đang ẩn chứa nước mắt.
“Anh Mặc, chúng ta mau đến Ôn Tuyền đi, nếu chậm, để cô Tô chờ lâu sẽ dễ dàng nghi ngờ.” Tần Mặc không nói gì, tùy ý để Dương Hinh kéo mình đến Ôn Tuyền.
Sau khi Tô Song Song tỉnh lại đã là buổi tối, cô mở to mắt, liền thấy gương mặt Tô Mộ đang phóng đại trước mắt.
Tô Song Song hoảng sợ tới mức ngã về phía sau, lúc cơ thể ổn định mới biết trước mặt là Tô Mộ. Bàn tay nhỏ bé của cô vỗ vỗ ngực, cổ họng khàn khàn oán trách nói: “Tô Tô, tại sao cô… A…”
Vừa mở miệng, Tô Song Song đã cảm thấy miệng mình đau gần chết, theo bản năng cô đưa lay lau một chút, lập tức hoảng sợ nhìn chung quanh tìm gương.
“Tô Tô Tô Tô Tô!! Miệng của tôi làm sao vậy? Tại sao lại sưng lên?” Tô Song Song cầm chiếc gương nhỏ trên đầu giường, soi bên trái rồi qua bên phải, vẻ mặt hoảng sợ, cô không thể hiểu tại sao sau khi ngủ dậy, miệng cô liền biến thành lạp xưởng như vậy?
Tô Mộ khẽ đảo mắt, vỗ trán suy nghĩ nói: “Cái đó, lúc cô té xỉu, miệng chạm đất trước!”
“Gì cơ?” Tô Song Song không thể tin được la to một tiếng. Vẻ mặt khinh thường liếc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Tô Mộ như muốn nói: cô đang lừa dối kẻ Nhị Ngốc đây à.
“Mặt chạm đất thì cái mũi đụng trước!” Tô Song Song cau mày, chất vấn Tô Mộ, cô cảm thấy chuyện này thật kì lạ!
Trong lòng Tô Mộ hung hăng chửi rủa Tần Mặc, Tần tổng tại sao có thể nhân lúc người ta đang khó khăn, lại lén hôn Tô Song Song. Tức giận nhất là còn ném chuyện rắc rối này cho cô.
“Việc đó… Là đụng trên bậc thang… Mũi cô được bảo vệ, nhưng miệng thì bị thương.” Tô Mộ nói xong mạnh mẽ gật đầu một cái, sau đó vẻ mặt hung dữ, gầm nhẹ một tiếng: “Cô có muốn tin hay không thì tùy, tôi sao có thể lừa cô chứ!”
Tô Song Song vẫn ở bộ dạng không hiểu rõ tình hình như cũ, cuối cùng cảm thấy Tô Mộ không có lí do gì để lừa mình, có thể cô không cẩn thận cũng nên, cô chậm chạp “Ừ” một tiếng.
Tô Mộ vốn định đánh chết cũng không nhận đang nói dối, nhưng không ngờ Tô Song Song lại tin mình.
Cô liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại lo lắng, chỉ số thông minh của Tô Song Song, thật có thể đấu với Tần Mặc, vươn lên làm chủ nhân hay sao? Không bị người ta ăn hiếp hay sao?
Giống như hiện tại, người ta mang theo “bà Tú” nghênh ngang ân ái ở chỗ kia. Bên này lại làm cho Tô Song Song nóng ruột nóng gan vì anh ta, lại luôn chiếm tiện nghi nữa. Tô Mộ càng nghĩ càng lo lắng.
Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt như chứa ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Song Song. Nhìn thấy Tô Song Song không nhịn được di chuyển về phía sau, cho đến khi đụng phải đầu giường mới dừng lại, run rẩy hỏi: “Tô Mộ, cô làm sao vậy?”
Tô Mộ bộ dáng như đang bức cung nghiêm khắc, khẽ cúi người, híp mắt, nghiêm túc hỏi: “Tô Song Song, thành thật trả lời tôi, không phải cô có tình ý với Tần Mặc chứ?”
“Gì!” Tô Song Song bị Tô Mộ nói trắng ra như vậy nên lập tức sửng sốt, cầm lấy vật nào đó đánh vào đầu Tô Mộ.
Hai người ôm đầu quay cuồng ngã xuống giường, một lát sau Tô Mộ nhảy dựng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tô Song Song.
Bây giờ cũng không dùng cách hỏi và trả lời nữa, xem bộ dạng gấu con đáng sợ này cũng biết, nhất định là thích Tần Mặc!
“Tại sao cô lại không biế suy nghĩ như vậy?” Tô Mộ cắn răng nói một câu, còn muốn nói gì nữa, đôi mắt của cô chuyển động, nhịn không nói câu tiếp theo.
Nhìn thấy bộ dáng chậm chạp của Tô Song Song, nhất định là không kịp phản ứng với việc mình thích Tần Mặc, chính là cảm thấy mình không giống như anh ta.
Tô Mộ tính không để Tô Song Song va phải cửa sổ giấy, nếu Tô Song Song hiểu rõ được lòng mình thì thật sự là nước đổ khó hốt!
Trong lòng Tô Mộ liền có một ý nghĩ, ánh mắt kì dị nhìn người trước mặt, nhìn thấy Tô Song Song nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.