Nguyên gốc: 抖 M, M được viết tắt từ Masochist – người khổ dâm (hay thống dâm) – người thích bị ngược.
Tô Song Song thấy Tần Mặc mở hai mắt ra, sợ hết hồn, vội vàng thu tay nhỏ bé của mình lại, cô bị Tần Mặc nhìn hơi chột dạ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, lầm bầm một câu: “Trên mặt anh dính bẩn.”
Nhưng Tần Mặc vốn không mua món nợ của Tô Song Song, mặt không đỏ tim không nhảy nói: “Muốn sờ mặt anh cứ việc nói thẳng.”
“!” Tô Song Song sợ tới mức sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Mặc, nếu không phải Tần Mặc vẫn tỏ vẻ mặt than, giọng điệu cũng không có gì phập phồng, Tô Song Song chắc chắn cho rằng anh bị yêu nghiệt kia nhập vào thân, đang đùa giỡn mình.
“Ai... Ai đồng ý sờ anh, anh cũng không là gì cả, em... Em sờ anh làm gì?” Tô Song Song căng thẳng thì hơi cà lăm.
Thật ra mới vừa rồi quả thật cô cảm thấy Tần Mặc mềm mại khó có được, chịu hết nổi thò móng vuốt ra vuốt lên. Nhưng chuyện mất mặt bị nhan sắc khi ngủ của tiểu cầm thú quyến rũ, lòng áo sắc nổi lên như vậy, Tô Song Song cho dù đánh chết cũng sẽ không thừa nhận!
Tần Mặc thoáng nhíu mày liếc nhìn Tô Song Song, rõ ràng không tin, Tô Song Song cũng học Tần Mặc, nhướn mày lên, ra vẻ anh thích tin hay không.
Hai người cứ như vậy trong chốc lát, giương lên, cuối cùng Tô Song Song cảm giác da thịt chỗ xương chân mày đều mệt mỏi, cô dẩu môi, quyết định không so đo với người bệnh Tần Mặc này.
“Trong hai ngày này anh không thể ăn cái gì, đói thì chịu đựng đi.” Mặc dù Tô Song Song trình bày sự thật, nhưng vẫn lộ ra vẻ hơi hả hê.
Tần Mặc luôn cảm thấy chuyện ăn chỉ là hành động cần thiết để duy trì mình không chết, ngoại trừ ép uống một chút sữa người lớn ra, vốn không có gì.
Cho nên nghe mấy ngày không thể ăn cái gì, cũng không có vẻ mặt và cảm xúc đặc biệt gì, Tô Song Song một người tham ăn lại không thuận theo rồi, tỏ vẻ anh không bình thường nhìn Tần Mặc.
“Không thể ăn gì, sao anh không có phản ứng gì chứ.” Tô Song Song bất mãn lầm bầm một câu, nói xong lại cảm giác mình giống như mắc nợ, nói như vậy dường như mình quan tâm Tần Mặc nhiều hơn.
Nhưng mà nói tất cả rồi, lại không thể thu lại, cô giả vờ không làm sao cả, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Tần Mặc chăm chú.
Tần Mặc tỏ vẻ không để ý, vừa chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy vừa nói: “Có truyền dinh dưỡng cũng sẽ không chết đói, hơn nữa lúc đói nhìn em ăn là được.”
Tần Mặc thích nhìn dáng vẻ khi ăn của Tô Song Song, luôn ăn đồ đến quai hàm phồng lên, đáng yêu giống như chú sóc nhỏ, nghĩ đến đây, trong mắt Tần Mặc thoáng qua ý cười.
Tô Song Song thấy Tần Mặc muốn ngồi dậy, vội vàng đi đỡ anh, nhưng mà vừa nghe anh nói những lời này xong, cả người đều ngây ngẩn ra, lại nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tần Mặc, cô bị hoảng hốt hù sợ.
Cô tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt trừng đến tròn xoe, trong lòng đã thầm nghĩ: Người này có bệnh không, bản thân đói bụng, lại còn nhìn người khác ăn gì, đây không phải khuynh hướng thích bị ngược sao?
Khuynh hướng thích bị ngược! Tô Song Song nghĩ như vậy, tròng mắt chợt co lại, kêu lên một tiếng: “Sẽ không phải là thụ M chứ!”
“Thụ M?” Tần Mặc ngồi dậy, hơi nhíu mày, mặc dù anh không hiểu Tô Song Song nói gì, nhưng từ vẻ mặt của cô có thể nhìn ra tuyệt đối không phải là từ gì tốt.
Tô Song Song quan sát Tần Mặc từ trên xuống dưới, đột nhiên đưa tay dùng sức nhéo một phát lên cánh tay Tần Mặc, đối với Tần Mặc, một chút hơi sức này giống như gãi ngứa, cho nên Tần Mặc không có phản ứng gì, chỉ không hiểu nhìn Tô Song Song.
Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc không có phản ứng gì, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh nhìn mình, trái tim nhỏ run lên, đả kích này thật sự quá lớn.
Cô bị sợ đến đột nhiên đứng lên, suýt chút nữa xô ngã cái ghế sau lưng, Tô Song Song thật sự quá khiếp sợ rồi, cô đưa tay run run chỉ chỉ Tần Mặc, vừa định kêu lên, đột nhiên ý thức được chuyện này không nên truyền bá.
Tần Mặc không muốn khiến Tô Song Song sinh nghi, cho nên ở trong phòng bệnh bình thường, tám người một phòng, nhưng sớm đã bị dọn sạch rồi, cả căn phòng chỉ có hai người bọn họ.
Tô Song Song cẩn thận liếc mắt nhìn phòng bệnh vắng vẻ, xác định không có ai trốn dưới gầm giường, mới hạ giọng tỏ vẻ đau đớn nói: “Tần Mặc, anh lại là thụ thích ngược!”
“...” Mặc dù Tần Mặc đã sớm ý thức được Tô Song Song sẽ không nói chuyện gì tốt, nhưng mới nghe ba chữ thụ thích ngược, vẫn cảm thấy hơi nghẹn lời.
Tô Song Song thấy Tần Mặc không trả treo, còn tưởng rằng anh chấp nhận, trái tim cô đều đang rỉ máu rồ, Tô Song Song đảo mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Trong lòng cô lại mặc niệm một lần nữa: Thụ M, thụ M...
Đột nhiên cô tìm được chỗ không thích hợp rồi, đồng tử lại co rút lại, thân thể cô nghiêng về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại rất gần Tần Mặc.
Ngay sau đó cô kêu lên một tiếng: “Thụ M bình thường đều là tiểu thụ, Tần Mặc anh vẫn chưa có bạn gái... Không biết... Không phải là thụ chứ!”
“...” Tần Mặc hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn được lửa giận trong lòng mình, hiện giờ anh thật sự rất muốn cạy đầu nhỏ của Tô Song Song ra, nhìn xem trong đó đều chứa cái gì.
Bộ não của Tô Song Song đã hoàn toàn mở rộng ra, thu cũng không thu lại được rồi, ánh mắt cô nhấp nháy, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng lẽ anh vì che giấu xu hướng giới tính của mình, cho nên mới cầu hôn với em? Tần Mặc anh khinh người quá đáng...”
Tần Mặc vẫn không giải thích gì, chỉ có điều bàn tay giữ chặt gáy Tô Song Song, khẽ ấn xuống, môi mỏng bá đạo hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở của Tô Song Song, ngăn tất cả lời lẽ liến thoắng không ngừng, chọc giận anh của cô lại trong miệng trong nháy mắt.Tô Song Song quá giật mình, bị Tần Mặc đột nhiên tấn công, đôi mắt vốn trừng đến tròn xoe, giây phút này thiếu chút nữa trừng tròng mắt ra ngoài.
Tô Song Song cảm giác được có thứ gì đó mềm mại đang phác họa đầu lưỡi của cô, lúc này mới phản ứng kịp, Tần Mặc rõ ràng vì thẹn quá mà hóa giận sàm sỡ cô!
Bị người chiếm tiện nghi đã đành, lại còn bị một thụ chiếm tiện nghi, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Tô Song Song vừa nghĩ tới bản thân động tình với Tần Mặc, nhưng đối phương lại có tình huống như vậy, đau lòng muốn chết, cơn tức bộc phát trong nháy mắt.
Cô lập tức nổi giận, vừa định đẩy Tần Mặc ra, tay kia của Tần Mặc túm lấy tay phải của Tô Song Song, đột nhiên nhấn một cái xuống dưới người anh.
Tô Song Song lập tức sờ thấy thứ gì đó cứng rắn nhô lên, lúc này Tần Mặc mới buông tay giữ gáy cô ra, trong miệng hai người kéo ra một sợi chỉ bạc mập mờ, trong nháy mắt trong mắt Tần Mặc vọt lên một ngọn lửa xấu xa.
Trong nháy mắt thân dưới của Tần Mặc căng lên, anh cố gắng khẽ nhíu mày, tỏ vẻ em chưa hiểu.
Tô Song Song kinh hãi đến choáng váng, cô đưa tay kia lau nước miếng đặc sánh trên cằm, động tác ngớ nga ngớ ngẩn, hoàn toàn không ý thức được, mới vừa rồi cô và Tần Mặc đã làm một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Cô cứng ngắc quay đầu nhìn về chỗ tay nhỏ bé của mình che đi, sau một khắc, cô giống như chạm phải củ khoai lang phỏng tay, nhanh chóng rút tay mình ra, nhìn Tần Mặc vừa kinh sợ vừa thẹn thùng.
Tần Mặc cảm thấy rất bất đắc dĩ, vừa định giải thích gì đó, nào ngờ Tô Song Song mở miệng trước, trong nháy mắt đả kích chút áy náy khó có được của Tần Mặc thành vụn vặt nhỏ nhặt.
“Em chỉ bấm anh một cái, anh lại... Anh lại cứ như vậy... Tần... Mặc... Anh! Anh!” Đến cuối cùng, Tô Song Song không nói mạch lạc được nữa rồi.
Tần Mặc hít một hơi thật sâu, mới đè xuống xúc động muốn bóp chết Tô Song Song, anh đột nhiên nhớ tới trước đó mình xem phần giới thiệu của Tô Song Song.
“Hủ nữ là cái gì?” Tần Mặc biết thụ là gì, nhưng không rõ lắm hủ nữ là gì, anh cau mày hỏi một câu.
Sau đó lại cảm thấy Tô Song Song rất không đáng tin, khi Tô Song Song đang định nói liên tục, lại khẽ quát một tiếng: “Thôi, em... Câm miệng.”
Tô Song Song hé mở miệng, hơi bất mãn liếc nhìn Tần mặc, thấy anh tỏ vẻ đáng sợ muốn bùng nổ, lại thức thời ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ có điều ánh mắt cong cong lại lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào chân mày Tần Mặc nhíu lại sâu hơn.
Tần Mặc cầm điện thoại đầu giường, mở baidu, khi nhìn thấy “Yêu thích nam nam, một bộ phận hủ nữ cũng sẽ sinh ra suy nghĩ xa xôi với quan hệ của phái nam ở ngoài đời...” Thì Tần Mặc bỗng cảm thấy không tốt rồi.
Trong nháy mắt anh hiểu sinh vật hủ nữ này là cái gì, khi nhớ tới Tô Song Song tự giới thiệu: Hủ nữ có thâm niên, hủ mọi lúc, Tần Mặc cảm thấy càng thêm không ổn.
Bình thường ở trên đường cái Tô Song Song nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đều sẽ YY, mà trong manga của cô, ít nhiều cũng bán chút hủ, cho nên có thể nói cô là hủ nữ nguyên lão rồi.
Vào lúc này bộ não mang theo hủ khí bị Tần Mặc mở ra, giống như nhai kẹo cao su, vốn không dừng lại được.
Tô Song Song tiếp tục nhìn Tần Mặc từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Tần Mặc là soái ca đi từ trong manga ra, còn là soái từ bên trong ra!
Mặc dù Tô Song Song không nói gì, nhưng sao anh chịu được ánh mắt thẳng tắp như tia X vẫn chưa chịu rời khỏi người anh.
Tần Mặc hơi bực bội nhìn lướt qua Tô Song Song, cặp mắt đào hoa toát ra dục vọng mãnh liệt màu đỏ sậm, khi tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, lúc này đến lượt Tô Song Song ngượng ngùng, cô thua trận trong nháy mắt, rời mắt đi
“Nếu như em lại nghĩ lung tung, anh không ngại tự gắng làm chứng minh cho em biết một chút xu hướng giới tính của anh.” Khó có được Tần Mặc nói một câu hơi dài như vậy.
Nhưng mà giọng nói hơi khàn, giống như hương rượu tinh khiết, khiến Tô Song Song hơi mê say, cô nuốt nước miếng một cái, lại quan sát ngắm nghía Tần Mặc từ trên xuống dưới.
Trong nháy mắt cảm thấy mình YY sai rồi, Tần Mặc người đàn ông lộ vẻ ngang ngược như vậy, sao có thể là thụ! Tô Song Song biết sai có thể thay đổi, không hề keo kiệt xin lỗi: “Em sai rồi!”
Tần Mặc thấy Tô Song Song không hề nghĩ lung tung, tỏ vẻ hiền hòa rất nhiều, đang định nói gì, Tô Song Song lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời trong suốt.
Tần Mặc bỗng cảm thấy Tô Song Song nhất định sẽ nói lời gì chọc giận anh, quả nhiên Tô Song Song vừa mở miệng đã khiến Tần Mặc tức giận nhắm mắt lại, hít một hơi sâu.
“Em sai rồi, anh nhất định là cường công như vậy, sao có thể làm thụ!” Tô Song Song nói xong, thấy Tần Mặc tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Mặc dù Tô Song Song là hủ nữ có thâm niên, nhưng cũng chỉ thích thế giới ảo, thế giới thực nhiều lắm thì cô chỉ YY, tự đùa tự vui, sẽ không cho là thật, não mở nhanh, thu cũng nhanh, cô còn chưa đạt tới tình huống tẩu hỏa nhập ma.
Cuối cùng những lời này của Tô Song Song chỉ vì trêu chọc Tần Mặc, dù sao rất khó gặp dáng vẻ Tần Mặt mặt than ngượng ngùng, cô chờ đến cơ hội phải lật người làm chủ, trêu đùa Tần Mặc một chút.
Chỉ có điều khi cánh tay dài của Tần Mặc vươn ra, kéo Tô Song Song vào trong lòng, ngay sau đó xoay người đè cô dưới thân, Tô Song Song cảm giác mình tuyệt đối đã đùa quá trớn rồi.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Mặc không ngừng phóng đại trước mặt mình, cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Tần Mặc phả lên trên cổ mình, mang theo cảm giác tê tê dại dại từ bên tai thì Tô Song Song cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ!
Không biết đôi tay của Tô Song Song bị Tần Mặc giữ chặt lên đầu từ khi nào, cả người bị anh đè dưới thân, vốn không thể động đậy, Tô Song Song sợ tới mức run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ: “Tần... Mặc, em chỉ nói đùa... Vui đùa!”