Tần Dật Hiên cười nhưng không nói, anh chỉ tay vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, tỏ ý Tô Song Song hãy nghỉ một lát, Tô Song Song dừng lại mới thấy chân trái và cổ tay mình bắt đầu đau.
Cô quay đầu cười với Tần Dật Hiên, đang muốn ngồi xuống, Tần Dật Hiên lại kéo cánh tay cô tỏ ý chờ một lát, Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên nghi hoặc, thế nhưng không hỏi gì.
Cho đến khi Tần Dật Hiên cởi áo vest của mình xuống, trải lên ghế, Tô Song Song mới hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô định cầm chiếc áo trên ghế lên, Tần Dật Hiên lại đè hai vai Tô Song Song ép cô ngồi xuống.
"Từ nhỏ em đã sợ lạnh, cẩn thận đừng để đau bụng." Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song còn muốn nói gì đó, anh đưa ngón trỏ che miệng Tô Song Song lại, làm cho cô không thể lên tiếng.
Lúc ngón tay thon dài của Tần Dật Hiên chạm vào môi Tô Song Song, cô giật mình trợn to mắt, thế nhưng Tần Dật Hiên chỉ chạm nhẹ một chút rồi thu tay lại, khi Tô Song Song bừng tỉnh, Tần Dật Hiên đã né người gọi điện thoại.
Ngược lại Tô Song Song không hề bối rối, dù sao trong lòng cô luôn coi Tần Dật Hiên là anh trai mình, nghĩ vậy cô dịch sang bên cạnh, sau đó vươn người ra kéo ống tay áo Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cảm giác được động tác nhỏ của Tô Song Song, chỉ thấy cô ngước đầu, ánh mắt long lanh, chỉ ngón tay nhỏ nhắn chỉ bên cạnh mình.
Bộ dáng đáng yêu mang theo sự khẩn cầu này, giống như khao khát chủ nhân hãy vuốt lông thú cưng, làm cho lòng Tần Dật Hiên ngưa ngứa, một màn này chiếu thẳng vào đầu Tần Dật Hiên, suýt nữa cảm xúc anh vất vả ép xuống lại vọt ra ngoài.
Thế nhưng năm năm qua thứ Tần Dật Hiên học được nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn, dù lòng anh đã sôi trào mãnh liệt, nhưng mặt vẫn mang nụ cười cưng chìu, anh ngồi cạnh Tô Song Song.
Thân thể ấm áp của Tô Song Song dán vào người Tần Dật Hiên, nụ cười nơi khóe miệng anh sâu hơn, điện thoại đã được kết nối, thế nhưng Tần Dật Hiên vẫn không nói chuyện, đầu bên kia thư kí nơm nớp lo sợ cứ chờ như vậy.
Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn nụ cười trên mặt Tô Song Song, lúc này mới làm bộ như điện thoại vừa được kết nối, mở miệng dặn dò: "Lát nữa gọi tất cả những người đang thực tập đến..."
Tần Dật Hiên nhìn cột mốc đường bên cạnh, chậm rãi nói tiếp: "Đường số một Vệ Hà." Tần Dật Hiên suy nghĩ rồi một chút rồi nói thêm: "Không cần kiểm tra thẻ của bọn họ, có thể đi thẳng đến đây báo cáo, hôm nay không tính thời gian làm việc."
Cô thư kí ở đầu bên kia điện thoại đã hoàn toàn hóa đá, vội vàng dạ một tiếng, tay cũng không nghỉ ngơi, vội lật tìm danh sách nhân viên thực tập.
"Thời gian tập hợp là... mười giờ, coi như ngày đầu tiên huấn luyện, cứ như vậy đi, tạm biệt." Tần Dật Hiên nói xong, cúp điện thoại ngay lập tức.
Tần Dật Hiên vừa trở về nước, được lên bổ nhiệm được mấy ngày, thư kí cũng mới bị phân vào làm cho Tần Dật Hiên cách đây vài ngày.
Cô làm chức thư kí nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có Tổng giám đốc quản lý việc huấn luyện phát triển nhân viên thực tập, cả người cô cứng đờ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cho đến khi điện thoại cúp, cô mới nhận ra nãy giờ mình lâm vào trạng thái khiếp sợ, tất cả kiến thức được dày công tu dưỡng đều quên hết sạch, cô cầm danh sách nhân viên thực tập, mặt trắng bệch, tim đập rộn lên.
Tần Dật Hiên nhìn lướt qua điện thoại di động của mình, hơi híp mắt lại, toát ra sự bất mãn và mất kiên nhẫn.
Nếu như không phải Tô Song Song đang ở đây, với một thư kí ngu xuẩn nửa ngày cũng không phản ứng kịp lời mình nói như vậy, tuyệt đối Tần Dật Hiên sẽ chẳng bao giờ tao nhã lịch sự, không sa thải cô ta đã là nhân từ.
Tô Song Song ngồi cạnh người Tần Dật Hiên, cũng hoàn toàn hóa đá, cô quay đầu nhìn anh, một bộ dạng như vậy có sao không.
Tần Dật Hiên cất điện thoại vào túi quần, đứng dậy, chỉnh sửa nếp nhăn quần tây theo thói quen, anh cúi đầu nhìn Tô Song Song.
"Ta về thôi, nếu lát nữa bị nhân viên nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau, đồ ngốc như em lại không được tự nhiên." Tần Dật Hiên nói xong, đưa tay xoa đầu Tô Song Song, làm tóc cô loạn cả lên.
Tô Song Song bất mãn ngửa đầu nhìn anh, lúc này Tần Dật Hiên mới cười thu tay về, anh lầm bầm như đang nhẹ giọng nỉ non: "Anh biết đồ ngốc như em cố gắng hết sức tiến lên, nhất định không hy vọng người khác nghĩ mình dựa vào quan hệ mà được nâng đỡ."
Tô Song Song nghe vậy, lòng ấm áp, cho dù cô và Tần Dật Hiên cách xa năm năm, người anh này vẫn hiểu rõ mình nhất, cô hơi mím môi, gật nhẹ đầu, sau đó đứng lên, phấn chấn cầm áo vest của Tần Dật Hiên.
"Cám ơn anh trai..." Tô Song Song nhẹ giọng nỉ non, mặc dù nói cảm ơn anh mình có chút kỳ quái, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt Tô Song Song đã hết sức cảm tạ anh.
Là Tần Dật Hiên làm cho cô có người thân một lần nữa, gia đình bên cạnh, trong ngày lễ tết, cô không cần phải rúc trong góc phòng lừa mình dối người, nên cô hết sức quý trọng Tần Dật Hiên, cũng rất cảm ơn anh đã trở lại.
Vẻ mặt Tần Dật Hiên hơi cứng đờ, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩa lời cảm ơn này của Tô Song Song, mặc dù lòng không cam, nhưng nụ cười dịu dàng cưng chìu vẫn duy trì như cũ.
"Anh, chiếc áo này em giặt sạch rồi..." Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Dật Hiên đã cầm áo vest trên khuỷu tay Tô Song Song.
Tần Dật Hiên phất mạnh áo, làm nếp nhăn biến mất, rồi mặc lên người, nhìn Tô Song Song trợn mắt há mồm, không biết nói điều gì cho phải.
Chờ đến khi Tần Dật Hiên mặc xong, Tô Song Song mới lấy lại tinh thần, vươn tay níu Tần Dật Hiên lại.
" Anh, nãy giờ lót dưới mông em... sao anh có thể..." Tô Song Song vừa nói vừa kéo áo anh.