Giờ khắc này cô hiểu được, những lời vừa nãy của Tô Song Song hơn một nửa là nói dối, bởi vì thái độ của Tần Mặc đối với cô từ nãy giờ không có gì thay đổi, nói chính xác hơn, là càng thêm băng giá.
Tần Mặc lạnh lùng nhìn Thẩm Ôn Uyển, đả đảo web truyện không xin phép rồi lại quét mắt về chiếc ghế da nhỏ mà cô ta vừa ngồi lúc nãy, lông mày khẽ chau lại, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tô Song Song muốn yên lặng tiếp tục tắm cho Như Hoa, nhưng Như Hoa vừa thấy chủ nhân đã vội đứng lên, vung vẩy cho nước trên người rơi xuống rồi vội vàng chạy tới.
Cô sợ nó sẽ bắn nước tung tóe lên người Tần Mặc, có khi lại khiến tiểu cầm thú càng thêm tức giận nên vội vàng ôm cổ Như Hoa, lúc nãy không nghĩ sẽ quay đầu lại mà bây giờ đã phải quay lại thật rồi.
Vừa lúc này Tần Mặc lại thu hồi ánh mắt nhìn chiếc ghế nhỏ, trực tiếp nhìn thẳng ánh mắt lo lắng của Tô Song Song, lúc này không cần hỏi, anh cũng đoán được đại khái sự việc.
Thẩm Ôn Uyển gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Mặc cùng Tô Song Song, không cam lòng, cô khẽ híp đôi mắt quyến rũ của mình lại, khẽ ngửa đầu, mắt rưng rưng, bộ dáng nhu tình xen lẫn ủy mị, lắp bắp mở miệng.
“Tần thiếu, em biết anh không thích bị quấy rầy, nếu không phải em họ của anh nói anh nhớ em, em sẽ không xuất hiện ở đây, không biết… lại đem phiền phức đến cho anh…”
Tô Song Song vừa nghe, tim như muốn rụng đi, trừng lớn hai mắt nhìn dáng vẻ oan ức của Thẩm Ôn Uyển, cô nói Tần Mặc nhớ cô ta khi nào? Người phụ nữ này chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người ư?
Khoảnh khắc này, Tô Song Song cảm giác được đôi mắt đào hoa của Tần Mặc khẽ híp lại nhìn cô, cô vội vàng rụt cổ lại, sợ rẳng Tiểu Vũ Trụ - Tần Mặc lại bùng nổ, đem cô đốt thành tro bụi cũng không chừng.
Thầm Ôn Uyển lúc bấy giờ nghĩ sẽ kéo Tô Song Song xuống nước nhưng lại thấy Tần Mặc không nói gì, không hề tức giận đối với Tô Song Song, cô liền thêm mắm thêm muối khơi gợi sự tình.
“Em gái, tại sao em không nói rõ ra, chẳng phải em nói Tần thiếu nhớ chị hay sao, còn xin chị ở lại nữa.”
Tô Song Song vừa nghe Thẩm Ôn Uyển nói những lời này liền mạnh mẽ quay đầu lại, trong lòng đã có cách, tâm địa xấu xa của người phụ nữ này phải chăng rất nhiều? Cô nói những lời như vậy khi nào? Rồi giữ cô ta ở lại bao giờ?
“Đi đi.” Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, Tô Song Song không suy nghĩ nhiều liền cho rằng anh nói với mình, thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng đứng lên, đưa bàn tay dính nước chùi chùi vào tạp dề, hướng về phía Tần Mặc cười haha lấy lòng, rồi vội vàng chạy đi.
Vừa đi tới bên người anh, chân định bước ra khỏi cửa để thoát khỏi sự nguy hiểm của địa cầu, Tần Mặc đã vươn tay nắm lấy tay cô, hơi dùng sức kéo cô quay lại.
Trong lòng Tô Song Song liền kêu lên một tiếng bi thảm, khuôn mặt vốn đang cười nháy mắt liền biến thành cười khổ, cô thong thả quay đầu lại, hai mắt chống lại gương mặt tức giận của Tần Mặc nhưng miệng thì cười gượng: “Haha!”
“Cô, đi ra ngoài.” Tần Mặc tuy nhìn Tô Song Song, nhưng lời nói lại nói với Thẩm Ôn Uyển đang ở trong phòng.
Thẩm Ôn Uyển căn bản trong lòng còn đang vui sướng nhìn người gặp họa là Tô Song Song, đang đắc ý lại thấy Tô Song Song chưa đi ra ngoài.
Mà Tần Mặc lại giữ chặt tay Tô Song Song, ý muốn không để cô đi, mọi chuyện trong nháy mắt liền sáng tỏ, lời nói này của Tần Mặc là dành cho mình!
Gương mặt Thẩm Ôn Uyển vốn mang theo ý cười, bây giờ trông hết sức khó coi, tay ở bên người gắt gao nắm chặt tà váy, cô cật lực đè nén lửa hận hừng hực trong lòng, duy trì ý cười trên mặt.
Nhưng nếu nghe lời đi ra ngoài thì cô không cam lòng, cô biết nếu hôm nay đánh mất cơ hội này, lần sau muốn gặp lại Tần Mặc sẽ vô cùng khó khăn.
Cuối cùng cô nàng hạ quyết tâm, ra vẻ quyến rũ vươn tay về phía sau khẽ vung mái tóc dài màu đỏ rượu của mình, ánh mắt dịu dàng mê người nhìn Tần Mặc.
Tô Song Song kỳ thật cũng chưa xác định lời của anh là dành cho ai, ánh mắt khẽ lướt qua Thẩm Ôn Uyển liền thấy cô ta hơi nheo nheo mắt lại, bày ra bộ dáng mê hoặc.
Cô trong lòng không khỏi than phục, bình thường đàn ông nếu nhìn thấy bộ dạng này của cô ta chắc chắn phải quỳ gối dưới váy cô ta.
Nhưng Tần Mặc ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua Thẩm Ôn Uyển, tẩy chay web ăn cắp, trong lòng cô trong nháy mắt vô cùng khâm phục, cô tại sao quên rằng, Tần Mặc không phải là đàn ông bình thường, mà là Tiểu Cầm Thú đó nha!
“Đừng để tôi nói lần thứ ba!” Tần Mặc lạnh lùng nói xong, liền kéo tay Tô Song Song vào trong phòng, Thẩm Ôn Uyển nhìn cánh cửa trước mặt mở rộng như chào đón cô, nhưng cô như người sắp chết còn muố giãy dụa một chút nữa.
Lúc Tần Mặc kéo Tô Song Song đi ngang qua bên người cô, ánh mắt thản nhiên đảo trên người cô, Thẩm Ôn Uyển lập tức cảm thấy một nguồn khí lạnh từ dưới chân chạy lên người.
Giờ phút này, cô dù có bao nhiêu ý tưởng trong đầu cũng không dám nữa, vào LQĐ để đọc truyện chính chủ, vội vàng cầm lấy túi xách để trên bàn đi ra ngoài, không còn vẻ tự tin như trước.
Không hiểu sao Tô Song Song cảm thấy một cơn bão chuẩn bị ập tới, cô nuốt nước bọt, mong đợi nhìn bóng lưng của Thẩm Ôn Uyên, rất muốn cầu cứu người phụ nữ lúc nãy vừa bán đứng cô.
Nhưng đáng tiếc là Thẩm Ôn Uyên đã bị ánh mắt của Tần Mặc làm cho sợ hãi, hốt ha hốt hoảng rời khỏi nhưng vẫn không quên đóng cửa lại, mang theo hy vọng cầu cứu của Tô Song Song bóp nát.
Tô Song Song nhìn cánh cửa được đóng chặt trước mắt, hô hấp như chậm lại, quay đầu nhìn sắc mặt của Tần Mặc.
Chỉ tiếc gương mặt anh vẫn co quắp như cũ, gương mặt ấy đang che giấu phẫn nộ, giờ phút này anh vẫn chưa bộc phát mà cô đã thấy lo sợ.
“Việc kia… Haha, tôi nói là tôi không cẩn thận để cô ấy vào, những điều cô ấy nói tôi hoàn toàn không biết, anh tin không?” Tô Song Song nói xong cảm thấy đỡ căng thẳng hơn một tý.
Nhưng cô cảm thấy, hôm nay sự tức giận của Tần Mặc hôm nay khác những lần trước, cứ ùn ùn kéo tới, như muốn tiêu diệt khí thế của cô, điều đó khiến cô sợ hãi rụt cổ lại.
Anh vẫn lôi kéo cánh tay của cô, đem cô đẩy tới bức tường, anh đột nhiên vươn tay để một bên ngang với mặt cô với bức tường, đem cơ thể anh vây cô ở giữa.
Tô Song Song cảm thấy đỉnh đầu mình như bị cắt mất, cổ như bị áp bách mãnh liệt, cô lập tức chột dạ, nuốt nước bọt một cái.
Tần Mặc cúi đầu chăm chú nhìn Tô Song Song, cặp mắt đào hoa hiện ra một chút màu xanh thẳm, khiến người khác không thể nhìn thấu được cảm xúc chứa đựng trong đó.
Tô Song Song cảm thấy trên người Tần Mặc phóng ra một cỗ bá đạo khiến cô bj ép đến không thở nỗi, nửa lấy lòng nửa cầu xin nói: “Việc đó… Anh đói không?”
Chuyện cô vừa làm quả thật có chút không hợp đạo lý, nếu không bây giờ cô cũng chẳng cần phải nịnh nọt thế này, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành hy vọng Tần Mặc sẽ mau chóng nguôi giận.
Tần Mặc cúi thấp đầu xuống gần Tô Song Song, che đi tất cả ánh sáng chiếu trên đầu cô, “Em họ?” Giọng nói của anh rất lạnh, hơi thở lại ấm áp phả vào mặt Tô Song Song, khiến cô nhột nhạt ngứa ngáy.
Tô Song Song không được tự nhiên liền quay đầu, (đả đảo web ăn cắp) cánh tay của Tần Mặc vốn đang giữ cô bỗng nhiên buông ra, trực tiếp nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, khiến cho cô trực tiếp nhìn anh.
Tô Song Song bị Tần Mặc bức bách như vậy có chút tức giận, tuy rằng việc cô làm chưa đúng, nhưng cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu, cùng lắm chỉ có phiền anh một tý, tại sao anh ta lại không buông tha, bộ dáng như muốn cưỡng bức cô như vậy.
Cô nhíu mày, giật giật cổ, cô muốn hất tay anh ra, nhưng tay Tần Mặc lại hơi dùng sức nên khiến cô căn bản không thể nhúc nhích được.
Tô Song Song muốn vung tay hất tay của anh ra, nhưng Tần Mặc đã nhìn thấu được ý đồ này, bàn tay đang chống vào tường nhanh chóng bắt lấy hai tay của cô, bắt chúng đưa lên cao trên đỉnh đầu.
Tô Song Song liền hít vào một hơi sâu, ánh mắt trợn to nhìn Tần Mặc, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên, cô hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc tiểu cầm thú này muốn làm loạn thế nào nữa?
Cô vừa sợ hãi vừa ngại ngùng, giật giật hai tay đang bị giữ chặt trên đỉnh đầu, nhưng Tần Mặc một chút cũng không có ý muốn buông cô ra, lúc này đôi mắt đang mang vẻ nịnh nọt liền có phần tức giận.
“Tần Mặc! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cũng đâu có làm gì quá đáng với anh cơ chứ, chỉ để cho cô ấy đi vào…” Tô Song Song lập tức gầm nhẹ, cơ thể không yên vặn vẹo đứng thẳng, muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh.
Cơ thể hai người đang gần gũi như vậy, khi cô vừa cử động, hai bên không tránh khỏi có sự cọ xát, Tô Song Song vùng vẫy không ra, cũng không cử động nữa, liền dán chặt trên tường.
“Cô nói rằng tôi nhớ cô ta?” Giọng nói của Tần Mặc lạnh lùng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn Tô Song Song, cô chống lại ánh mắt của anh, hơi chột dạ, bĩu môi.
“Tôi không có, chính xác là tôi chỉ muốn nói đùa một tí, muốn cho cô ấy tìm anh để làm phiền, nhưng việc còn chưa thành, anh thế nào lại tức giận như vậy chứ, tôi xin lỗi cũng không được à?”
Tần Mặc nhìn thái độ như không có gì của Tô Song Song, liền chau mày như lúc trước, qua một giây lại gần thêm một chút, Tô Song Song cảm thấy gương mặt của anh sắp kề sát vào mặt của mình rồi.
Không hiểu tại sao tim cô lại ngừng một nhịp, ngay sau đó bắt đầu mạnh mẽ trỗi dậy “Thịch thịch thịch”, khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Tôi và cô có quan hệ gì?” Tần Mặc hỏi câu này khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trước mặt, chăm chú nhìn từng cảm xúc nhỏ của cô.
Tô Song Song nhíu mày, cảm thấy Tần Mặc nhất định là đang trêu chọc cô nữa rồi! Trong lòng tức giận, cũng cảm thấy tủi thân, cô quả thật không là gì của anh ta.
“Quan hệ gì cũng không phải, cùng lắm thì xem như công nhân của anh! Người hầu không có tiền lương!” Tô Song Song nói xong đuôi mắt hơi ửng hồng.
Tần Mặc vừa nghe, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một chút đau xót, anh buông tay cô ra, lui về phía sau từng bước, sau đó lại cao ngạo quay đầu không thèm nhìn Tô Song Song.
Anh không ý thức được khi mình hỏi những câu vừa rồi là có ý khác, chỉ cảm thấy mình ở trong lòng Tô Song Song không có một chút gì, liền bực dọc.
“Cô đi đi, sau này không cần đến nhà tôi nữa!” Tần Mặc dừng một chút, lại nói tiếp: “Thứ hai nhớ đi làm đúng giờ.”
Tô Song Song thu hồi cánh tay, khẽ di chuyển các ngón tay đau nhức của mình, vừa nghe anh nói những lời này liền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn.