Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dật Hiên đang định nói bởi vì đột nhiên gặp phải một đám người, cứu anh, nhưng lời đến bên miệng, chính anh cũng cảm thấy chuyện như vậy thật sự quá khoa trương đúng dịp rồi.


Miệng Tần Dật Hiên giật giật, vẫn cứ nói ra: “Bởi vì... Vừa có một đám người, cứu tôi.”


“Người nào?” Tần Mặc thật bình tĩnh hỏi cậu ta.


Tần Dật Hiên khựng lại một chút, càng thêm không nói ra lời, Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên, trong mắt mang theo chờ đợi.


“Không biết người nào, chỉ là đúng dịp.” Tần Dật Hiên nói xong lời này, đột nhiên thật sự không dám nhìn vào mắt Tô Song Song, chỉ sợ nhìn ra hoài nghi trong mắt cô.


Tô Song Song cũng không định hoài nghi Tần Dật Hiên, nhưng mà... Tất cả giống như Tần Mặc hỏi vậy, thật sự quá trùng hợp rồi.


Đột nhiên Tần Dật Hiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt mang theo tức giận và chất vấn; “Tần Mặc, có phải anh thiết kế hãm hại tôi không?”


“Tất cả đều trùng hợp như vậy, mà anh, tại sao mỗi lần cũng đều có thể xuất hiện ở thời điểm thỏa đáng nhất, có phải là anh không!” Tần Dật Hiên nói xong lời cuối cùng, rõ ràng rất kích động.


Liên tưởng đến tất cả, rõ ràng có người hãm hại anh, mà hãm hại anh lấy được lợi ích lớn nhất chính là Tần Mặc, Tần Dật Hiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy.


Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên nhắm vào Tần Mặc, trong nháy mắt liền bối rối, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơi mờ mịt hết nhìn Tần Dật Hiên lại quay sang nhìn Tần Mặc.


Tần Mặc rất tỉnh táo, không có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên, nhìn sâu vào ánh mắt Tần Dật Hiên, sau đó quay đầu về phía Tô Song Song: “Song Song, em tin anh không?”


Tô Song Song nhìn Tần Mặc, diee ndda fnleeq uysd doon vừa liếc nhìn Tần Dật Hiên, rất khó chịu tránh ánh mắt đau thương của anh, sau đó gật đầu với Tần Mặc: “Em tin anh, a Mặc.”


“Song Song!” Tần Dật Hiên nghe xong lời này, gầm nhẹ một tiếng, nhưng gào xong lại cảm thấy không có ý nghĩa, bởi vì tin tưởng của Tô Song Song dành cho anh, là anh tự tay đánh mất.


Tô Song Song không dám nhìn Tần Dật Hiên, đưa tay kéo chặt ống tay áo của Tần Mặc, nói không ra lời, Tần Dật Hiên liếc nhìn Tô Song Song, sau đó hung tợn trợn mắt nhìn Tần Mặc: “Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ! Tần Mặc, anh mới là tên tiểu nhân bỉ ổi.”


Tần Dật Hiên nói xong xoay người rời đi, Tần Mặc thấy cậu ta không dây dưa nữa, lôi kéo Tô Song Song cũng định đi, lòng Tô Song Song vẫn sợ hãi như cũ, cô đưa ngón tay chỉ vào trong phòng, liếc mắt nhìn Triệu Điềm Nhi ở trên giường, “A Mặc, mau cứu cô ta!”


Hình như lúc này Tần Mặc mới phát hiện ra ở trong phòng còn có một người, anh nhìn lướt qua, thấy dáng vẻ thoi thóp một hơi của cô ta, dưa tay đặt lên mắt Tô Song Song, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số 120 gọi xe cứu thương.


Tô Song Song vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, muốn nhìn lại Triệu Điềm Nhi một cái, xem xem có phải cô ta có chuyện gì không, Tần Mặc lại trực tiếp ôm cô lên, sải bước rời đi.


“A Mặc, anh nói có phải thật sự có người hãm hại anh em không?” Tô Song Song cảm thấy lần này Tần Dật Hiên anh ấy không phải lừa gạt mình, bởi vì cảm giác đau thương trong ánh mắt anh không giống như giả bộ.


Tần Mặc không trả lời ngay câu hỏi của Tô Song Song, Tô Song Song biết quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên vốn không tốt, cũng sẽ không hỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn rất nghi ngờ.


Đợi đến khi Tần Mặc ôm Tô Song Song lên xe, anh mới mở miệng: “Có thể, nếu như quả thật có người hãm hại cậu ta, cậu ta sẽ tìm ra.”


Tô Song Song ở trong ngực Tần Mặc gật gật đầu, Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt của Tần Mặc, ngẩng đầu nhìn anh, Tần Mặc lại đột nhiên mở miệng: “Cám ơn em tin tưởng anh.”


“!” Tô Song Song vừa nghe, mở lớn hai mắt, tay nắm thật chặt quần áo của Tần Mặc, Tần Mặc lại tặng thêm một câu, “Dù sao anh đã từng lừa gạt em.”


Tần Mặc nói xong, Tô Song Song bĩu môi, đưa tay túm lấy lỗ mũi Tần Mặc, hừ hừ nói: “Nhưng mà anh đã nói về sau sẽ không lừa gạt em nữa, chẳng lẽ là giả?”


Tần Mặc mặc cho Tô Song Song nhéo mũi anh, không nói gì, cuối cùng lắc lắc đầu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má trái của Tô Song Song, thâm tình nói: “Không biết.”


Tô Song Song vừa nghe, không nói gì nữa, chỉ cười ngọt ngào tiếp, sau đó vùi trong ngực Tần Mặc.


Tần Mặc trực tiếp mang Tô Song Song đi bệnh viện, Bạch Tiêu vẫn ở trong hành lang đi tới đi lui, đột nhiên nhìn thấy Tần Mặc ôm Tô Song Song bị


nam-than-o-phong-ben-canh-ch296-1502226195.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK