"Ông hãy lấy chút rượu mà ông vẫn cất kỹ đó mang ra đây đi!" Tần Mặc vẫn lạnh lùng như trước. Ông cụ Tần vừa nghe thấy vậy, thì vẫn coi như không có gì liên quan đến mình. Ông nhặt từng cái chìa khóa trên bàn nhét vào Tô Song Song trong lòng bàn tay của Tô Song Song, trừng mắt nhìn Tần Mặc một cái.
"Ta xem là cháu vẫn còn nhớ kỹ những thứ rượu kia đấy nhỉ!" Ông cụ Tần nói xong liền cười tủm tỉm nhìn sang Tô Song Song. Tô Song Song hoảng sợ nhìn một đống chìa khóa đang năm chồng chất ở trong lòng bàn tay của mình, cảm giác những chiếc chìa khóa kia giống như củ khoai lang nướng phỏng tay vậy, ném cũng không được mà nhận lấy cũng không xong.
Tần Mặc trực tiếp đi tới, nắm lấy tay Tô Song Song, nói một câu: "Ông nội đã cho em thì em cứ nhận đi, mấy thứ này đối với ông mà nói, chỉ là “Cửu ngưu nhất mao” (*) mà thôi."
(*) Cửu ngưu nhất mao (九牛一毛): Thành ngữ – nghĩa đen: “chín trâu mất sợi lông”. Nghĩa bóng: là một việc không đáng kể, giống như câu thành ngữ “hạt cát trong sa mạc ở Việt Nam”
"!" Trong nội tâm Tô Song Song cảm thán, một cọng lông này thật sự là rất to! Đủ cho cô sống cả đời rồi.
Tô Song Song đẩy lại vào trong tay của Tần Mặc. Cô cảm thấy mình vẫn không thể tiếp nhận được. Tần Mặc cũng không miễn cưỡng Tô Song Song, thuận tay tiếp nhận, lại nói thêm vào một câu: "Coi như ông nội đã tặng quà cho chắt của mình trong tương lai thôi mà."
Ông cụ Tần vừa nghe thấy vậy liền cười ha ha vẻ rất vui mừng. Tô Song Song chỉ yên lặng nhìn, chỉ là thấy ông cụ Tần rất vui vẻ, nên cô cũng không cự tuyệt nữa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn dù sao cô nhận hay không nhận thì cũng giống nhau mà thôi.
"Ông nội à, ngày mai chúng cháu sẽ chuyển ra ngoài sống!." Tần Mặc nói xong, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy bả vai của Tô Song Song, nhìn ông cụ Tần, lại bổ sung thêm một câu, "Có phải là ông cũng nên thay đổi, chịu nghe lời đi ra nước ngoài để tiếp tục điều trị bệnh rồi hay không?"
"...” Ông cụ Tần nghe Tần Mặc nói xong câu này, cười lạnh một tiếng, đập mạnh cây quải trượng trong tay một cái, hừ hừ nói: "Cháu đừng có coi lão già này là một người khờ khạo nhé! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Hiện tại tình trạng giả kết hôn để lừa gạt người già ở trong nhà xảy ra rất nhiều. Còn định bảo ta đi hả, ta vừa ra nước ngoài một cái, hai đứa lại liền ly hôn, ta biết đi tìm ai để nói rõ lí lẽ đây?"
"..." Tô Song Song lập tức cảm thấy phải lau mắt mà nhìn đối với ông nội Tần. Quả thật đúng là gừng càng già càng cay! Không nghĩ tới ông nội vẫn còn sáng suốt như vậy, chỉ cần liếc mắt đã thấy luôn là hai người bọn họ có vấn đề.
Thoáng cái, Tần Mặc lại đã vòng hai tay ôm chặt lấy Tô Song Song, trịnh trọng nói: "Ly hôn hả, trừ phi cháu chết."
"!" Tô Song Song bị những lời này của Tần Mặc làm cho bị hù dọa đến chết khiếp,Cô ngửa đầu muốn nhìn nét mặt của anh một chút, chỉ tiếc ở vị trí này cô chỉ có thể nhìn thấy cái cằm của anh.
Tô Song Song liếc ánh mắt nhìn qua ông cụ Tần, thấy ông đang cười tủm tỉm, cảm thấy phỏng chừng nhất định những diễn xuất kia của Tần Mặc đã biểu lộ khá tốt, nếu không đã không thể lừa gạt được một người “anh minh thần vũ” (thông minh sáng suốt như thần) như ông nội Tần.
"Được, các cháu cứ chuyển ra ngoài đi, nhưng mà ta thì không đi nước ngoài đâu! Đúng rồi, khi nào thì hai đứa tổ chức hôn lễ?" Xem như ông cụ Tần đã thỏa hiệp một bước rồi, lại còn muốn ông ra nước ngoài ấy hả, chuyện đó không có cửa đâu nhé!
Tô Song Song vừa nghe thấy từ hôn lễ kia cũng có chút nóng ruột, chuyện kết hôn kia đã đủ qua loa rồi, hôn lễ này cũng nên chờ thêm một chút thời gian nữa. Có thế nào cũng phải để cho cô và Tần Mặc cùng bàn bạc thỏa thuận với nhau cho đầy đủ ngọn nguồn đã chứ!
Đương nhiên là Tần Mặc biết rõ Tô Song Song đang nghĩ gì, hướng về phía ông nội Tần lắc đầu, nói ra: "Hôn lễ thì phải đợi cho đến sang năm. Khi nào Song Song đồng ý thì mới tổ chức được."Tô Song Song vừa nghe thấy liền liếc nhìn lên cái cằm của Tần Mặc đầy vẻ cảm kích. Đột nhiên cô cảm thấy, có đôi khi Tần Mặc cũng rất biết cách săn sóc cô đấy chứ.
Ông cụ Tần thấy hai người bọn họ cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi, cũng cảm thấy sự thấp thỏm trong lòng đã được buông xuống. Ông cũng không ép hai đứa cháu của mình nữa, tránh cho việc gây nên hiệu quả ngược lại, chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Được, được,được! Chuyện tương lai tuổi trẻ giữa hai người, bây giờ là do các cháu tự mình định đoạt. Ông nội đã già rồi, đến lúc đó chỉ cần đến tham gia náo nhiệt là được, hai đứa bận việc gì thì cứ làm đi, ông nội đi xem TV đây."
Ông cụ Tần nói xong liền nở một nụ cười đầy vẻ mập mờ, trực tiếp tránh đi, dành lại không gian cho hai người bọn họ cùng nhau ở một chỗ.
Trong thư phòng yên tĩnh, cho đến bây giờ cảm xúc của Tô Song Song vẫn còn chưa trở lại được như bình thường sau sự việc quá mức vừa rồi. Hiện giờ cô đã trở thành một người phụ nữ đã có chồng rồi sao? Cô cúi đầu nhìn lên bàn tay của mình, đột nhiên thấy thoáng sửng sốt một chút.
Cô vội vàng giơ bàn tay trái của mình lên, lắc lư qua lại trước mắt mình một lúc. Ai có thể nói cho cô biết được không, ngón áp út bàn tay trái của cô đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương từ khi nào vậy?
Tô Song Song lại cúi đầu xuống nhìn nhìn vào bàn tay trái của Tần Mặc. Cô thấy bàn tay trái của anh cũng đang đeo một cái nhẫn kim cương cùng loại, rốt cuộc là từ khi nào vậy, chẳng lẽ Tần Mặc lại có phép thuật biến hóa hay sao?
Viên kim cương ở trên chiếc nhẫn kim cương cũng không phải là lớn, nhưng mà cực kỳ lóng lánh. Tô Song Song thích nhất là hình thức bề ngoài của chiếc nhẫn, rất mộc mạc mà cũng rất tao nhã. Đột nhiên ánh mắt của Tô Song Song vụt sáng ngời, sao thế nhỉ? Không biết tại làm sao cô lại cảm thấy sự xếp đặt này của cái nhẫn kim cương nhìn rất quen mắt.
Cô chợt bừng tỉnh hiểu ra, bộ dáng xếp đặt của chiếc nhẫn kia chẳng phải đã xuất hiện ở trên tờ giấy cô hay dùng để vẽ tranh châm biếm đó sao? Bởi vì cô cực kỳ yêu thích, cho nên mới cố ý dùng một tờ giấy vẽ để biểu hiện ra cái nhẫn kim cương này.
Khi đó cô còn đã từng mơ tưởng, nếu như có một ngày nào đó mà có tiền, nhất định cô sẽ thuê chế tạo ra một chiếc nhẫn kim cương như vậy... không nghĩ tới... có một ngày cô đã thật sự được mang nó trên tay mình.
Tô Song Song lập tức cảm thấy cực kỳ cảm động. Cô không biết nói cái gì cho phải, ngửa đầu lên nhìn Tần Mặc, đột nhiên kiễng chân thoáng hôn nhẹ một cái lên cánh môi mỏng của Tần Mặc, tựa như chuồn chuồn lướt nước vậy. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi Tần Mặc.
"A Mặc, cám ơn anh!"
Tần Mặc lại hoàn toàn đắm chìm ở trong cái hôn như chuồn chuồn lướt nước kia của Tô Song Song. Tô Song Song vừa dứt lời, Tần Mặc liền vươn tay nắm vào vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu hôn một cái chuẩn xác không hề sai lên trên đôi môi của cô.
Tô Song Song sợ tới mức hai mắt mở lớn, ngây ngẩn cả người. Cô muốn đẩy ra, ngăn cản Tần Mặc lại, nhưng khi Tần Mặc gõ mở đôi môi của cô, khi cô bị hơi thở của Tần Mặc bao vây, thì đột nhiên Tô Song Song không còn nghĩ trước lo sau gì nữa. Cô không còn cảm thấy sợ cái này sợ cái kia nữa, lần đầu tiên cứ làm theo suy nghĩ ở trong lòng của mình.
Vốn dĩ Tần Mặc chỉ nghĩ hôn lướt qua một chút rồi dừng lại. Nhưng khi Tô Song Song ngây ngốc đón ý hùa theo anh, thì Tần Mặc cũng không thể khống chế được lý trí của mình nữa. Bàn tay to của anh chậm rãi dời từ nơi vòng eo của Tô Song Song xuống bên dưới, ôm vào cái mông đít nhỏ của cô, kéo thân thể của cô sát thêm về phía mình một chút nữa.
Dần dần anh gia tăng thêm lực đạo vào nụ hôn môi của Tô Song Song lớn hơn. Lúc khởi điểm anh vẫn còn có thể khống chế nhiệt tình của mình khá tốt, không đến mức hù dọa đến Tô Song Song. Nhưng mà đến cuối cùng, anh cũng bị lạc ở trong cảm xúc của chính mình, thầm nghĩ chỉ muốn đắm chìm mãi vào trong hương vị thuộc về Tô Song Song.