Tần Mặc nhìn lướt qua chìa khóa trên bàn, anh không uống say đến mức tinh thần không rõ ràng, chỉ là phản ứng so với bình thường hơi chậm một tí, vừa thấy chìa khóa trên bàn, mọi buồn phiền trong lòng giống như tìm được chổ để trút ra, trong đầu liền bừng lên.
Anh giữ chặt cánh tay của Tô Song Song, hướng lên trên một chút, hai người chiều cao cách biệt tương đối lớn nên cô phải kiễng mũi chân mới có thể duy trì thăng bằng.
“Tần Mặc, anh muốn làm gì?” Tô Song Song biết người uống rượu sẽ không thể nào phân biệt phải trái nên khẽ giãy dụa, nhưng làm như vậy căn bản không thể thoát ra được, cũng không thể động đậy được nữa, liền tức giận nhìn người trước mặt.
“Song Song.” Tần Mặc giống như thở dài, phun ra hai chữ, cúi đầu nhìn ánh mắt của cô, ánh mắt anh sắc nhọn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tô Song Song vừa thấy thái độ của Tần Mặc không giống người say như chết, liền nghĩ đến việc thương lượng, cô vội vàng hạ giọng, nói: “Tần Mặc, thật sự tôi tới là vì chiếc chìa khóa, không phải đến để làm phiền anh!”
Tô Song Song không nói được những từ ngữ hoa mỹ, nhưng lời này vừa nói ra, Tần Mặc liền cảm thấy, trong lòng cô, anh một chút cũng không hề tồn tại.
Chân mày của anh gắt gao cau lại, nhìn Tô Song Song, đôi mắt đào hoa lộ ra sự thất vọng nặng nề, chẳng lẽ trong lòng cô ấy đã vội vã cắt đứt quan hệ cùng với anh?
Tần Mặc có chút hoa mắt nhưng anh muốn thấy rõ tình cảm trong mắt của Tô Song Song, theo bản năng liền tiến về phía trước.
Tô Song Song chưa bao giờ cảm thấy bị áp lực như vậy, cô bối rối lùi về sau, cứ như vậy hai người từng bước tiến, từng bước lùi.
Đột nhiên cô cảm thấy chân mình đụng phải cái gì đó, trong nháy mắt mất đi thăng bằng liền ngả về phía sau, cô theo bản năng liền nắm lấy vạt áo trước của Tần Mặc.
Tần Mặc lần này bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị cô kéo về phía trước, cuối cùng trong giây lát, hai tay anh đỡ được hai bên của Tô Song Song, trụ vững cơ thể của mình.
Nếu lần này không bám vào thì thân thể nhỏ nhắn của cô mà bị đè lên, chắc chắn sẽ trở thành bánh bao nhân thịt.
Tô Song Song ngã lên tấm giường cứng rắn ở phía sau, cảm giác thân thể chấn động mạnh, phía sau lưng đau nhứt, khi cô vừa mở hai mắt, liền thấy gương mặt anh tuấn của Tần Mặc gần trong gang tấc.
Cô sợ tới mức liền nín thở, hơi thở cũng không dám thở ra. Tần Mặc thở phào, cơ thể chậm rãi hạ xuống dần, hai người ngày càng gần hơn.
Tô Song Song lúc này hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn, cô nhìn chằm chằm vào Tần Mặc đang gần sát mình, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp.
Tần Mặc vẫn như cũ hạ người xuống, khi đôi môi mỏng kề với miệng nhỏ nhắn của Tô Song Song thì anh ngừng lại, yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
“Rốt cuộc đối với cô, tôi là gì?” Tần Mặc chậm rãi mở miệng, giống như từng chiếc run nhẹ của đôi môi anh đều có như không lướt qua môi cô.
Tô Song Song vội vàng cẩn thận căng môi của mình ra, cô tự an ủi rằng Tần Mặc chỉ là uống rượu, sau đến độ đùa giỡn điên khùng thôi!
Cô khóc không ra nước mắt, sợ nói sai mà kích động đến Tần Mặc, có khi sẽ đem cô giết ngay tại chỗ, sáng hôm sau nếu như tỉnh rượu, cái gì cũng không nhớ rõ, lại trở thành cô nhân lúc anh say mà quyến rũ, cô còn muốn sống mà!