Mục lục
Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cộp!" Một tiếng vang thật lớn, Tô Song Song cảm nhận được não mình lắc lư dữ dội, ngay sau đó cô buồn nôn, không nhịn được nghiêng đầu ọe ra.


Vốn áo ngủ bằng gấm của Âu Dương Cẩm đang phủ trên người cô, theo tiếng chạm đó cũng rơi xuống, nằm im trên đất.


Hai tay ít bị ràng buộc, Tô Song Song khó khăn ngồi dậy, cô nhúc nhích một chút, cổ tay phải đau nhói lên, máu chảy ra ngoài ồ ạt.


Tô Song Song vừa thấy máu trên cổ tay, đầu càng choáng váng, cô thở gấp, tay trái nhanh chóng nắm chặt tay phải, cố làm cho máu ngừng chảy.


Nhưng Tô Song Song bị mất máu quá nhiều, cả người run rẩy, sức lực chẳng đáng bao nhiêu, cô thở hổn hển nhìn tên Âu Dương Cẩm đang che trán ngồi trước mặt, đôi mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.


Thế nhưng ánh mắt Tô Song Song còn mang theo sự dứt khoát, giả sử nhất định hôm nay cô phải chết chỗ này, cũng không chết một cách vô ích được, nếu như chẳng thể bắt Âu Dương Cẩm chịu tội, chắc chắn cô cũng sẽ làm gã không được dễ chịu!


Tô Song Song nghĩ vậy, nhất thời tinh thần chết cũng không sợ phát huy, cô nhào tới, nắm tóc Âu Dương Cẩm, dơ chân định đá nơi yếu ớt nhất của gã.


Không biết có phải Âu Dương Cẩm bị dập đầu nên còn mơ hồ, thế nhưng gã lại mặc cho Tô Song Song nắm tóc mình mà không có phản ứng gì, trong lòng Tô Song Song vui mừng, không thèm đoái hoài tới cổ tay phải đang chảy máu ồ ạt.


Coi như lần này cô đã phát huy sức mạnh của hai lăm năm, lúc còn sống, cũng đã dùng hết sức lực đông tây nam bắc rồi.


Ngay khi chân phải Tô Song Song định đá lên “em trai nhỏ” của Âu Dương Cẩm, đột nhiên gã nhanh chóng chụp cổ chân cô lại theo bản năng.


Tô Song Song run lên, hiểu rõ mình xong rồi, không chừng cổ chân cũng sẽ bị gã bóp nát, nhưng kì lạ cô không cảm thấy đau đớn truyền đến, ngược lại thì đỉnh đầu vang lên tiếng thét kinh hãi: "Song Song, cô... tôi... đây là thế nào?"


Hô hấp Tô Song Song nhẹ đi, cô mở choàng mắt, ngắm khuôn mặt dịu dàng của Âu Dương Minh, cô sững người lại, chớp mắt một cái, Tô Song Song thật sự kích động xuýt nữa là khóc to.


Cô vừa định mở miệng, nhưng Âu Dương Minh đang bị cô đè phía dưới dường như toát ra vẻ mặt thống khổ, anh cau mày, hai tay ôm đầu, lâm vào tình cảnh giãy giụa với chính bản thân mình.


Tô Song Song run lên, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Âu Dương Minh, cô biết rõ anh đang đấu tranh với một nhân cách khác trong cơ thể mình.


Không biết có phải do lâm vào cảnh sống chết, đầu Tô Song Song suy nghĩ thật nhanh, bỗng cô phát hiện ra một chuyện.


Hình như ban nãy vì mình đánh Âu Dương Cẩm, gã mới trở về thành Âu Dương Minh, đó không phải... đôi mắt Tô Song Song sáng lên.


Cô vội vàng dùng hết sức lực cụng mạnh vào đầu Âu Dương Minh, quả thật anh chỉ che chỗ trán đau nhức, không còn giãy dụa nữa.


Thật sự lúc này Tô Song Song mừng đến chảy nước mắt, cô vội vàng nói: "Âu Dương... Minh, anh tỉnh táo! Tỉnh! Ngàn vạn lần chớ kích động, nhanh, chúng ta mau đi ra!"


Âu Dương Minh che trán đang đau đớn không dứt, dường như cũng phát hiện ra chuyện gì, anh ngước đôi mắt hiền dịu lên, nhìn Tô Song Song, rồi cầm con dao vừa bị mình ném xuống đất.


Sau đó, anh không chút do dự đâm mạnh vào cánh tay, đau đớn kịch liệt, làm cả người anh co rút lại, nhưng theo sự đau đớn này, ý thức bị đè nén ngày càng rõ ràng.


Âu Dương Minh được một điểm là rất nhanh nhẹn, anh vừa mới phát hiện, đau đớn, sẽ làm cho mình không còn ngủ mê mệt nữa.


Anh biết rõ nếu ngủ đi, nhất định Âu Dương Cẩm sẽ tỉnh lại, nên anh buộc phải dùng phương pháp cực đoan này để giữ cho mình tỉnh táo.


"A!" Tô Song Song không nghĩ tới chuyện đầu tiên Âu Dương Minh làm khi tỉnh lại là tự đâm mình, cô bị dọa sợ đến mức hét lớn lên.


Một giây kế tiếp, không biết có phải cô rõ mình sẽ không chết, Tô Song Song bình tĩnh lại, buông lỏng người ra, cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt.


Tô Song Song giơ tay cổ tay phải lên khóc, nhìn Âu Dương Minh vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cầu cứu: "Mau cứu tôi, máu lại chảy xuống, tôi sẽ chết mất!"


Lúc này Âu Dương Minh mới phát hiện bộ váy màu trắng trên người Tô Song Song dính đầy máu, anh giật mình, vội vàng cầm cổ tay Tô Song Song lên.


Sau đó anh xé toạt áo mình, băng lại cho Tô Song Song, muốn làm cho máu chảy chậm đi, nhưng vì vừa rồi Tô Song Song hoạt động quá mạnh, vết thương trên cổ tay rách ra, máu không cách nào ngừng chảy được.


Tô Song Song cảm giác máu trong người mình đã cạn kiệt, cho dù không làm gì, trước sau cũng sẽ như vậy, bây giờ cô bắt đầu choáng váng hoa mắt, không còn thấy rõ Âu Dương Minh nữa rồi.


Tô Song Song ưm một tiếng, nước mắt nước mũi cũng không nhịn được chảy xuống: "Tôi còn chưa muốn chết..."


Dĩ nhiên cô không muốn chết, cô chết, Tứ gia làm sao bây giờ, hơn nữa cô còn chưa nói mã thẻ ngân hàng cho Tô Mộ, mặc dù tiền không nhiều, nhưng cũng không thể cống hết cho ngân hàng được!


Âu Dương Minh run rẩy, vội vàng ôm Tô Song Song vào ngực, người cô lạnh buốt, theo nhiệt độ hạ xuống, Âu Dương Minh cảm nhận sinh mạng Tô Song Song cũng dần trôi đi.


Cánh tay anh đang rất đau, nhưng giờ phút này anh không lo được nhiều như vậy, vừa dùng sức ôm cô, hơi lảo đảo, anh ổn định người mình, bắt đầu liều mạng chạy ra ngoài chạy.


Chỉ là mới chạy hai bước, vừa mới lao ra cửa, đã bị mấy người áo đen ngăn lại, tên cầm đầu nhìn lướt qua Tô Song Song trong ngực Âu Dương Minh.


Sau đó mặt gã không chút cảm xúc ra lệnh: “Ngăn bọn họ lại! Cẩm thiếu gia dặn, nếu anh ta có ý định cứu người phụ nữ này, thì giam lại, sau đó giết chết cô ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK