Có người nhét vào tay Tiền Mộc Mộc một nắm tiền giấy, Hứa lão thái thái như không nghe thấy tiếng khóc thét bên tai, tự mình dùng diêm quẹt châm lửa đốt tiền giấy, lại rút ra một nắm hương châm lửa đốt.
Chia làm ba cây một nhóm, cúi người hơi khom xuống một chút, sau đó cắm trước mộ.
Tiền Mộc Mộc cũng làm theo.
Hứa lão đầu, Mã A Muội cũng lần lượt vái một cái.
Nên thắp hương cúng bái cũng đã thắp hương cúng bái xong, Tiền Mộc Mộc chào hỏi nhị lão một tiếng, rồi đi về phía cuối thôn.
Tiếng khóc thút thít vang lên bên tai, như mặt trời gay gắt, nghe vào khiến trong lòng người ta vô duyên vô cớ cảm thấy bực bội.
Đi xa hơn một chút, tiếng khóc dần dần tan biến.
Tiền Mộc Mộc dùng một tay đẩy cửa, bước vào trong viện.
Thức ăn trên bàn ăn đều đã được dọn đi, mấy hài tử thấy thân nương nhà mình trở về, đồng thanh gọi người.
Tiền Mộc Mộc có hơi mệt mỏi, ngồi phịch xuống cái ghế dưới gốc cây, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tạo thành những đốm sáng nhỏ li ti, chiếu xuống mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn.
Năm nay thời tiết không tốt, cây lê cũng không kết được nhiều quả.
Quả kết ra, cũng chưa to bằng nắm tay.
Lý Nha Nhi bưng một bát cơm, đưa qua.
"Nương, người ăn một chút đi."
Hai tay nhận lấy bát cơm bằng, Tiền Mộc Mộc xúc một miếng cơm nhai nhai rồi nuốt xuống, quay đầu gọi Hứa Gia Thạch: "Tiểu Thạch Đầu, con trèo lên, hái hết lê xuống."
Hứa Gia Thạch hưng phấn bừng bừng, phun một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, rất đắc ý nói: "Nương, người nhìn cho kỹ, nhi tử của người chính là cao thủ leo cây trong thôn."
"Được được được, cao thủ leo cây phiền con hái lê xuống." Tiền Mộc Mộc rất cho mặt mũi mà tán dương, bảo Hứa Gia Liên giúp đỡ, chuyển ghế của nàng đến dưới mái hiên.
Hứa Gia Thạch nhét vạt áo vào thắt lưng, giống như con khỉ bám trên cây, trèo lên nhanh như chớp, một thoáng đã lên leo đến cành cây.
Hứa Gia Liên đứng dưới cây bảo vệ, ngẩng đầu căn dặn: "Chú ý dưới chân một chút, đừng để ngã xuống."
Mấy hài tử cũng tụ tập dưới cây, mồm năm miệng mười nói quả lê nào to, chỉ huy Hứa Gia Thạch trên cây hái quả này hái quả kia.
Hứa Gia Thạch cười toe toét, người ta bảo hái quả nào thì hái quả đó, dùng răng cắn vạt áo làm túi, bỏ lê vào bên trong.
Trên cây vốn cũng không có bao nhiêu quả, chưa hái được bao lâu đã hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngoại trừ ở ngọn cây, còn có một hai quả khá to.
Nhưng chỗ đó quá cao, Hứa Gia Thạch không cậy mạnh.
Cực kỳ thận trọng dùng hai tay bám vào thân cây, từ từ trượt xuống dưới.
Một đám tiểu hài tử, đều ở dưới gốc cây dùng tay đỡ.
Sợ Hứa Gia Thạch một chút không cẩn, ngã xuống.
Tiền Mộc Mộc ngồi dưới mái hiên ăn cơm, cũng không đi chen vào chỗ náo nhiệt đó.
Người ngồi bên cạnh, đột nhiên lên tiếng.
"Thẩm thẩm, trước đây thật sự rất xin lỗi."
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn qua đó một cái, ánh mắt bình đạm, cũng không trả lời.
Cố Tiểu Vũ mím môi, tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, giống như một tiểu đại nhân, mi mắt của nàng ta rũ xuống, dường như có chút buông bỏ mà nói: "Thẩm nhất định cảm thấy ta là một kẻ xấu xa đến tận xương tủy đúng không, nếu như ta từ nhỏ là hài tử được phụ mẫu cưng chiều, vậy ta tất nhiên không cần phải nghĩ ra mưu kế gì xấu xa, nhưng cha nương của ta bọn họ không thích ta, bất đắc dĩ, mới trở thành như ngày hôm nay, thẩm thẩm, thẩm có thể hiểu được không?"
"Không hiểu được."
Tiền Mộc Mộc chống người đứng dậy, đôi mắt hạnh nhìn xuống tiểu nữ hài trước mắt, "Tại sao ngươi ta ngồi dưới một mái hiên, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng nên rõ ràng, vì vậy ngươi không cần phải nói những điều này với ta. Ngươi lợi dụng tình nghĩa của Hứa Gia Lăng dành cho ngươi, hy vọng sau này ngươi đừng hối hận."
Nàng không có hứng thú đi tìm hiểu, một nữ hài vốn đã khiến nàng ghét. Càng không muốn biết, là do trải nghiệm gì mà dẫn đến như vậy.
Cố Tiểu Vũ bỗng nhiên cười một tiếng, mang vài phần tự tin: "Thẩm thẩm, có lẽ thẩm không hiểu rõ tình cảm giữa ta và A Lăng lắm, giữa chúng ta sẽ không dễ dàng bị đứt đoạn như vậy đâu."
Tiền Mộc Mộc kéo khoé miệng, cười nhẹ một chốc.
"Thật sao? Vậy thì mỏi mắt mong chờ."
Nói xong, nàng quay người đi về phía bếp, nhưng trong lòng lại không thể không ngạc nhiên.
Tâm tư của nha đầu này đúng thật là sâu xa.
Nếu không có cuộc trò chuyện này, nàng còn không rõ tại sao Cố Tiểu Vũ lại ở trong núi, đột nhiên sụp đổ khóc lóc kể lể, lại đột nhiên thẳng thắn đưa khăn tay ra.
Bây giờ thì đã hiểu rõ rành rành, nói trắng ra chính là muốn thông qua việc này hàn gắn tình cảm, kiếm được một chút ấn tượng tốt.
Dù sao trước đó, Hứa Gia Lăng đã hoàn toàn thất vọng về Cố Tiểu Vũ. Người ta thường nói khi sắp chết, lời nào cũng thiện, Cố Tiểu Vũ nhân cơ hội cả người đầy thương tích, khiến người ta muốn không động lòng trắc ẩn cũng khó.
Một số lời mà Cố Tiểu Vũ, một số hành động mà Cố Tiểu Vũ làm, còn rất đáng để người ta suy ngẫm.
Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ sâu xa như vậy, lớn lên sợ là sẽ càng đáng sợ.
Giờ khắc này, Tiền Mộc Mộc lại một lần nữa cảm thấy may mắn.
Chính mình đã lựa chọn đúng.
Vừa đặt bát đũa vào trong phòng bếp, Tiền Mộc Mộc đi ra thì trong lòng đã bị nhét một quả lê, Hứa Gia Thạch nhe hàm răng to, cười tươi rạng rỡ, như từng luồng ánh sáng chói mắt chiếu rọi.
"Nương, nếm thử đi! Đây là quả to nhất mà con chọn!"
Mi mắt của Tiền Mộc Mộc cong cong, xoa xoa đầu thằng bé, cố ý khoa trương cảm thán nói: "Oa! Quả lê to quá, cảm ơn bảo bối nhà chúng ta! Leo cây hái lê, Tiểu Thạch Đầu con vất vả rồi!"
Được khen lại còn được nói cảm ơn, Hứa Gia Thạch hơi ngượng ngùng đến mức đỏ mặt, sờ sau gáy cười hề hề, vẫn không quên liên tục thúc giục: "Nương, người mau nếm thử đi!"
"Được, ta nếm ngay đây!"
Tiền Mộc Mộc rửa sạch bằng nước, cắn một miếng.
Vỏ giòn nhiều nước, mang theo chút vị chua.
Cũng xem là khá ngọt, ăn vào thời điểm đang chuyển mùa này rất hợp.
Nhìn vào hơn hai mươi mấy quả lê đặt trong rổ, Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một lát, chọn ra mười hai quả từ bên trong, chia ra đưa cho Hứa Gia Liên, Hứa Gia Thạch, còn có Hứa Gia Lăng.
"Ba con, chạy một chuyến đến nhà cũ, bên tam gia gia các con, còn có bên phía trưởng thôn, nhà chúng ta có chút đồ ngon, cũng mang đi cho người già nếm thử, khi đến cửa nhớ phải khách sáo một chút."
Ba tiểu gia hoả, ngay lập tức gật đầu.
Trong lòng bọc bốn quả lê, cùng nhau ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc lại chọn bốn quả, bỏ vào túi áo đi đến nhà Trương thị, giơ tay gõ cửa: "Trương thẩm tử."
Vừa nói không bao lâu, cửa viện đã được mở ra.
Tay của Trương thẩm tử dính đầy bụi bặm, vẻ mặt đầy bụi đất như đang bận rộn, thấy là Tiền Mộc Mộc, nàng ấy cười nói: "Mộc Mộc, có chuyện gì vậy?"
Tiền Mộc Mộc đưa bốn quả lê ra, "Mặc dù không phải đồ gì tốt, nhưng được ở chỗ tươi mới vừa hái, năm nay thời tiết khô hạn, cây đó cũng không kết được bao nhiều quả, bốn quả này ngươi cầm đi nếm thử."
Trương thẩm tử chà bàn tay đầy bụi bặm vào y phục, nhận lấy bốn quả lê, nhìn trái ngó phải: "Ha! Quả lê nhà ngươi năm nay ra ít, nhưng nhìn vỏ quả rất căng mọng, chắc hẳn là rất ngọt. Ngươi đợi một chút đừng đi vội, bên ta cũng có thứ định đưa cho ngươi đây."
Nói xong, Trương thẩm tử quay đầu vào gian chính bê một cái nia nhỏ ra, bên trong có rất nhiều nhiều táo, nửa đỏ nửa xanh.
"Này, hái từ cây táo sau nhà chúng ta. Còn đang suy nghĩ buổi chiều bận xong lại đưa cho ngươi, giờ ngươi đến rồi, tiện thể đưa cho ngươi cầm về cùng."