Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thẩm thẩm, nương con sắp xong rồi ~"

Hứa Tiểu Bảo đứng ở cửa, ngọt ngào gọi =.

Trương thẩm tử khom người cười, véo véo má Hứa Tiểu Bảo.

"Nha đầu cháu này trông đúng khiến người thích! Nếu cháu là khuê nữ nhà thẩm tử thì tốt biết mấy ~"

Từ thẩm tử đứng bên cạnh, cũng cười.

"Nếu ngươi thích, tự mình sinh một đứa không phải là tốt rồi."

Từ thẩm tử tránh mặt lâu ngày, buổi trưa sau khi được biết mình mang thai, lòng nàng ấy nhẹ nhõm, tâm tình cũng trở nên cởi mở hơn, dưới sự cho phép của Từ Lão Hàm, nàng ấy thu dọn một chút cũng chuẩn bị tham gia cuộc họp tối nay.

Nghe được lời này, Trương thẩm tử lắc đầu đầy sợ hãi, như nghe thấy chuyện gì cực kỳ kinh khủng.

"Ta không sinh! Ta sợ đau nhất, người kia nhà ta chiều ta, tại sao ta còn phải tự chuốc khổ cho mình, tự mình sinh chẳng có gì vui cả, nếu không Tiểu Bảo làm tức phụ nhi của Tiểu Quế Tử nhà ta được không."

Trương thẩm tử nói rồi, khom người cười tít mắt nói:

"Tiểu Bảo, cháu nói xem có được không?"

Từ thẩm tử không tán thành, "Tiểu hài tử đáng yêu như này... Nhà ngươi chỉ có một tôn nhi là Tiểu Quế Tử, ngươi không lo sau này hai người các ngươi già rồi, nó có chuyện gì, muốn tìm huynh đệ tỷ muội để bàn bạc cũng không có."

"Chuyện sau này, sau này lại tính."

Trương thẩm tử nghĩ rất thoáng, trêu đùa Hứa Tiểu Bảo một lúc, Lý Nha Nhi cũng bế Tiểu Lạc Lạc ra, tay Tiền Mộc Mộc cầm hai cái ghế dài.

"Chúng ta đi thôi."

Những người khác gật gật đầu.

Tiền Mộc Mộc khóa cửa lại.

Mấy người kết bạn, đi về phía từ đường trong thôn.

Đến nơi, trong sân đã ngồi rất nhiều người.

Náo nhiệt ồn ào, giống như chợ rau.

Tiền Mộc Mộc tìm một góc, ngồi tụ thành nhóm.

Qua một lát, Hứa lão thái thái cũng đến.

Mặt đầy vui vẻ, bế Tiểu Lạc Lạc từ tay Lý Nha Nhi, bà ấy làm những biểu cảm khoa trương, trêu đùa: "Ôi chao! Tiểu tằng tôn nữ của ta, hôm nay cháu đi phóng uế chưa nào!~"

Lý Nha Nhi mỉm cười, tiếp lời của tiểu lão thái.

"Đi rồi, cháu nhìn màu sắc, rất khỏe mạnh."

"Ôi ôi, thật sao! " Hứa lão thái thái nghe được lời này, càng thêm vui vẻ, không tiếc lời khen ngợi:

"Ôi chao! Tiểu Lạc Lạc nhà chúng ta thật là lợi hại! Ngay cả phóng uế cũng là giỏi nhất! Sao cháu lại giỏi thế này~"

Cách khen không não này, không chọc cười Tiểu Lạc Lạc, ngược lại Tiền Mộc Mộc nghe thấy, cảm thấy có hơi buồn cười.

Đột nhiên, từ không xa truyền đến tiếng gọi.

"Hứa thẩm thẩm."

Tiền Mộc Mộc quay đầu lại, nhìn theo tiếng gọi.

Vệ Như Ý bước chân nhẹ nhàng đi đến, đặt ghế đẩu cách ba bước, tay chân câu nệ có hơi dè dặt, má cũng đỏ bừng.

"Ngọc An tỷ nói, nếu cháu thấy buồn chán thì có thể đến nghe."

Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cười dịu dàng mời: "Lại gần chút, ngồi xa như vậy làm gì."

Tiểu Tề mỗi ngày đến nhà An An học thủ nghệ, nhà đầu này cũng học theo.

Hai người thường xuyên qua lại, quan hệ càng ngày càng thân thiết.

Từ khi nghe được một số chuyện trước đây từ miệng Tiểu Tề, có ác địch ý không nhẹ với nàng, tiệc đầy tháng mấy ngày trước, nha đầu này vẫn còn đang quan sát phản ứng của nàng.

Bây giờ nhìn lại, hình như đã buông bỏ địch ý đối với nàng.

Chẳng lẽ là đêm hôm đó, một đống lời nàng nói đã lay động tiểu nha đầu này?

Thẩm tử quả nhiên sẽ bảo con bé lại gần hơn, trong lòng vui như nở hoa, mắt Vệ Như Ý cũng cong thành trăng khuyết, vui vẻ mang ghế đẩu nhỏ tới.

"Cháu đến cửa nhà thẩm xem một chút, lại thấy thẩm đã đi rồi, hại cháu bổ hụt một chuyến."

 

Con bé sẽ không nói cho bất cứ ai biết, ghế là cố ý đặt xa.

Trong lòng thẩm tử có tốt bụng, đối xử tốt với con bé cũng chỉ là vô thức. Con bé thừa nhận rằng mình làm như vậy, ít nhiều mang theo một chút ý lừa dối.

Nhưng mà...

Một người lớn có chủ kiến, tôn trọng, hiểu tâm lý tiểu hài tử như vậy, con bé thật sự rất muốn tiếp tục tiếp xúc, con bé hình như hơi thích vị thẩm thẩm này.

Thích thẩm thẩm này, như thích Ngọc An tỷ tỷ.

Trong nhà đó, con bé không được quan tâm.

Chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Mà thẩm tử là người duy nhất sẵn sàng cho con bé sự quan tâm, con bé không muốn bỏ qua cơ hội như này.

Con bé phải nắm chặt lấy.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Vệ Như Ý càng thêm kiên định.

Nghe được tiểu nha đầu đến tìm mình, Tiền Mộc Mộc nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ, giống như đối xử với tiểu hai nhi nhà mình.

"Ngọc An có nói với ta, bảo ta đưa ngươi ra ngoài nhiều hơn, nhưng cuộc họp tối nay không phù hợp cho tiểu hài nhi tham gia, ta mới không gọi ngươi. Vốn dĩ cũng định gọi ngươi."

Vệ Như Ý mím môi, có hơi không vui.

"Nhưng Tiểu Bảo và Tiểu Tề đều đến rồi, sao cháu lại không thể đến?"

Nhìn tiểu cô nương cúi đầu dáng vẻ buồn bã không vui, Tiền Mộc Mộc cười nhẹ một chỗ, kéo người lại bên cạnh mình.

"Cho nên thẩm thẩm biết mình sai rồi, ngươi bằng lòng tha thứ cho ta không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Niềm vui được dỗ dành sủng ái tràn ngập trong lòng, Vệ Như Ý cong môi cười, hất hàm tự hào nhìn về phía Hứa Gia Tề.

Hứa Gia Tề ngồi bên cạnh nương thân nhà mình, vừa nhìn thấy con ngươi cũng trợn to, ôm chặt cánh tay của Tiền Mộc Mộc không buông, tuyên bố chủ quyền.

Vệ Như Ý cũng không chịu thua kém, ôm cánh tay bên kia của Tiền Mộc Mộc.

Nhìn dáng vẻ hai tiểu gia hoả âm thầm ganh đua, tranh giành nhau, Tiền Mộc Mộc cười rồi mặc kệ, cũng không nhúng tay vào.

Qua một lát, Ngô thẩm thẩm cũng dẫn Ngô Tiểu Tiểu đến, còn có Hứa bà đỡ. Mọi người tập trung lại, nói đông nói tây, không khí cực kỳ thoải mái.

Ngay lúc bọn họ đang tán gẫu vui vẻ, sân cũng dần dần ngồi chật kín người.

Mấy lão tổ tông của thôn đều đến cả, trưởng thôn cũng chống bệnh tham dự.

Để tránh bị nghi kỵ, Lý Chính không lên bục.

Chuyện ra mặt giữ trật tự, rơi vào tay trưởng nhi tử Hứa Văn Quý của trưởng thôn là. Hứa Văn Quý là người lòng dạ nhiệt tình, bình thường nhà nào có khó khăn gì, hoặc cần giúp đỡ, hắn có thể giúp đều sẽ giúp một tay.

Ngày qua tháng lại tích lũy, mọi người trong thôn đều có ấn tượng tốt với hắn.

"Các vị, yên lặng!"

Hứa Văn Quý đứng trên bục cao, hai tay ghép thành loa gọi lớn.

Tiếng ồn ào bên dưới, nhỏ đi một ít.

Lại một người kéo một người, dần dần yên lặng.

Hứa Văn Quý hắng cổ họng, nói: "Các vị, tối nay tụ tập ở đây vì chuyện gì, tin rằng mọi người cũng đều rõ, chúng ta cũng không phí lời nữa, bây giờ bắt đầu bỏ phiếu thôi, ai ủng hộ Lý Chính thì vẽ một vạch trên miếng gỗ này, ai ủng hộ Trương Đại Ngưu thì viết hai vạch."

Vừa dứt lời, nhị nhi tử Hứa Văn Tuyền của trưởng thôn dẫn mười mấy tiểu tử thanh niên, phát miếng gỗ nhỏ, và một cục than nhỏ cho mỗi người.

Một khắc trôi qua.

Gần như đều phát xong hết.

Hứa Văn Tuyền dẫn các huynh, lui xuống.

Hứa Văn Quý ở phía trên hét lớn: "Còn ai chưa nhận được miếng gỗ không? Nếu có thì đứng lên!"

Mọi người dưới đài, trái phải nhìn nhau.

Trương Đại Ngưu đột nhiên đứng dậy, giơ một tay lên.

"Ta! Ta còn chưa nhận được!"

Có người bên cạnh không nhìn được nữa, lôi miếng gỗ dưới ghế đẩu ra, trực tiếp phơi bày tâm tư bẩn thỉu của hắn ta trước mọi người.

"Ngươi không có, đây là cái gì?"

Báo cáo nội dung vi phạm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK