Tiền Mộc Mộc đầy vẻ ngơ ngác.
Sao lại đang tốt đẹp, lại giận dỗi rồi?
Nàng và tiểu phản diện này chưa có lúc nào hòa hợp.
Thở dài bất lực, nàng nhấc chân đi ra ngoài.
Rời khỏi Ngô gia, trời đã tối hẳn.
Tiền Mộc Mộc bước trên đường, nhìn chằm chằm vào tiểu gia hoả đang đi không nhanh không châm ở phía trước, nàng nghiêng đầu dừng lại một chút.
Mở miệng gọi:
"Tiểu Lăng."
Thân hình nhỏ bé kia dừng lại, quay người nhìn qua.
Cánh môi nhỏ mím chặt, trên mặt rõ ràng là vẻ không vui.
Tiền Mộc Mộc bước lên vài bước, như kẻ trộm nắm lấy bàn tay nhỏ kia, thấy người không hất ra, trong mắt nàng thoáng qua niềm vui mừng.
"Tiểu Lăng, con vì thái độ của ta mà tức giận đúng không?"
"Không có." Hứa Gia Lăng tiếc chữ như vàng.
Còn nói không có, cũng không biết đang lừa ai.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc phàn nàn, trên mặt cố gắng dịu dàng hết mức nói: "Nương không phải không quan tâm con, mà là Ngô thẩm tử nàng ấy, thật ra đối xử với con rất tốt."
"Chỉ là cách đưa con về nhà của nàng ấy có hơi thô lỗ một chút, nhưng so sánh với đó nàng ấy lấy cho con rất nhiều đồ ăn, trên sợi dây thừng trói con cũng quấn vải. Chúng ta làm người làm việc không thể chỉ nhìn một mặt, con nói có đúng không?"
Hành vi kia của Ngô thẩm tử, mặc dù có hơi cực đoan.
Nhưng nếu không có Mã A Muội đứng sau lưng xúi giục, với tính cách của Ngô thẩm tử chắc chắn sẽ không nghĩ ra loại ý tưởng tồi tệ như này.
"Người nói những lời này, là muốn con trở thành hài tử của Ngô gia sao?" Trong lòng Hứa Gia Lăng có một cơn tức giận cuộn trào, khi nghe những lời này càng là hiểu sai ý nghĩa trong đó.
"Ta không có ý đó."
Tiền Mộc Mộc lập tức phủ nhận, giải thích nói:
"Ý của ta là, mặc dù hành vi của Ngô thẩm tử rất đáng ghét, nhưng càng không thể tha thứ người chủ mưu đứng phía sau mọi chuyện, nương sẽ không để con chịu nỗi oan ức vô cớ này."
"Đủ rồi, người không cần nói nữa." Hứa Gia Lăng gắt gỏng cắt ngang lời, hất bàn tay kia ra, bước đi nhanh như chớp.
Tuổi tcs không lớn, bước chân kia lại cực lớn.
Giống như cố ý giận dỗi, bước đi bước đi rồi đột nhiên bắt đầu chạy.
Chỉ trong chớp mắt, người đã biến mất giữa bờ ruộng.
Tiền Mộc Mộc đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội, dùng tay xoa xoa.
Đúng thật là người nhỏ nghĩ nhiều, tính tình còn không nhỏ.
Nàng tất nhiên cũng biết, cho dù đối xử dịu dàng như thế nào.
Việc bắt cóc chính là bắt cóc, nếu như đã là bắt cóc thì chính là sai.
Nhưng thái độ của Ngô thẩm tử, thật sự khiến nàng không thể cứng rắn được.
Thật khó làm…
…
Bước lên màn đêm về đến nhà.
Hứa Gia Liên bước lại gần, có hơi nghi hoặc.
"Nương, tam đệ làm sao vậy? Về nhà rồi thì vào trong phòng, không chịu ra ngoài."
Tiền Mộc Mộc xoa xoa đuôi mày, đau đầu nói: "Tạm thời cứ để nó bình tĩnh một chút trước đã."
Hứa Gia Liên cau mày, cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Nương, vậy bây giờ chúng ta ăn cơm được không?" Lý Nha Nhi hơi mang theo chút câu nệ hỏi.
"Ăn."
Tiền Mộc Mộc bước vào phòng bếp, hâm lại món ăn đã nguội lạnh một phen, chia ra một phần nhỏ đựng riêng.
Cả nhà ngồi ăn cơm trong viện, không khí lại trầm lặng đến nỗi khiến người ta lo lắng.
Hứa Gia Thạch gãi gãi đầu, nhìn Tiền Mộc Mộc hỏi: "Nương, sao từ khi nương và tam đệ về, cảm giác có hơi không đúng."
Chuyện hơi phức tạp, Tiền Mộc Mộc cũng không biết giải thích thế nào, nàng yếu ớt thở dài một tiếng.
"Không có gì, nghiêm túc ăn cơm."
Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Hứa Gia Phục rũ mắt xuống, thắng bé vốn dĩ định hỏi chuyện của tam ca và Cố Tiểu Vũ, nhưng trước mắt xem ra…
Không quá thích hợp.
Nương và tam ca, sợ là đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong lòng kìm nén chuyện, Tiền Mộc Mộc không ăn được bao nhiêu, liền đặt bát đũa xuống.
Đi vào phòng bếp dọn dẹp một chút, bưng một bát cơm đến trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa.
Sau một lát.
Cánh cửa mở ra.
Hứa Gia Lăng cả người ẩn trong bóng tối, lông mi hơi cụp xuống, tối đen như mực hoàn toàn không thể nhìn rõ biểu cảm thật sự.
Tiền Mộc Mộc l.i.ế.m môi dưới.
"Tiểu Lăng, tức giận, cơm vẫn phải ăn chứ."
Nói xong, nàng đưa bát cơm trong tay ra.
Hứa Gia Lăng mím môi chặt lại.
"Người căn bản không thích con."
Cả người Tiền Mộc Mộc thẹn mướt mồ hôi.
"Sao con lại kết luận như vậy?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hứa Gia Lăng nâng mí mắt lên, một đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia.
"Nếu là nhị ca, người chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua Ngô thẩm thẩm như vậy, chính là vì không yêu con không quan tâm con, mới dễ dàng bỏ qua không tính toán như vậy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Khuôn mặt tuấn tú nhỏ bé vẫn giữ vẻ trấn định như không, nhưng bàn tay buông xuống bên người lại nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Thằng bé sợ biết đáp án, nhưng lại muốn tìm kiếm một đáp án, thằng bé cũng không biết tại sao chính mình lại nói như vậy, giống như nhìn thấy khuôn mặt này thì bị mê hoặc.
Tiền Mộc Mộc chớp mắt.
Trong mắt hiện ra nụ cười mỏng manh.
"Tiểu Lăng, con đây là đang ghen tị sao?"
Hứa Gia Lăng tránh né sự quan sát của đôi mắt kia, thằng bé mím môi.
"Không có."
Tiền Mộc Mộc cười khẽ một tiếng.
"Thực ra ta biết con đang nghĩ gì. Khoảng thời gian trước Tiểu Thạch Đầu bị người khác bắt nạt, ta đứng ra bênh vực cho nó, trong lòng mấy đứa các con đều có oán trách đúng không?"
"Trong những ngày đó, các con thậm chí còn nảy sinh tâm lý bài xích Tiểu Thạch Đầu, ta nói đúng chứ?"
Sắc mặt của Hứa Gia Lăng tái nhợt trong nháy mắt.
Không tiếp lời.
Tiền Mộc Mộc lại nói: "Các con chỉ nhìn thấy ta đối xử tốt với Tiểu Thạch Đầu, nhưng tại sao các con không hỏi tại sao trong khoảng thời gian đó ta chỉ đối xử tốt với Tiểu Thạch Đầu?"
Cánh môi của Hứa Gia Lăng càng mím chặt hơn.
Thậm chí không dám nói chuyện.
Thằng bé biết.
Thằng bé vẫn luôn biết.
Không khí im lặng rất lâu.
Tiền Mộc Mộc mới lại nói: "Ta yêu mỗi một hài tử của mình. Sau khi biết con mất tích, ta đã tìm khắp mọi nơi con có thể đến, với hành động này mà nói, ta không nghĩ rằng ta là một mẫu thân không xứng với trách nhiệm, ta cũng không có gì hổ thẹn với con."
"Nếu như con cảm thấy có chỗ nào ta làm sai thì có thể chỉ ra, nhưng ta không đồng ý con lấy Tiểu Thạch Đầu ra so sánh, bởi vì như vậy là không có ý nghĩa."
Hứa Gia Lăng cảm thấy cổ mình như bị một tảng đá lớn đè lên, hoàn toàn không thẳng lên được, cổ họng cũng truyền đến từng trận đau rát ngứa ngáy, giống như ăn phải thức ăn cay, khiến thằng bé muốn ho dữ dội.
Không còn mặt mũi nào, tràn ngập lồng n.g.ự.c thằng bé.
Nương nói, là đúng.
Thằng bé thật sự không nên lấy nhị ca ra, để so sánh.
Nhưng mà, thằng bé rốt cuộc là tại vì sao.
Sao lại không cam tâm như vậy?
Chẳng lẽ, thằng bé là đang không cam tâm, lúc ban đầu nhị ca đã lựa chọn chính xác, còn thằng bé và đại ca bọn họ giống nhau, lựa chọn tránh xa và không tin tưởng sao?
Nếu như, nếu như cho thằng bé thêm một cơ hội nữa.
Thằng bé muốn, chân thành tin tưởng nương.
"Tiểu Lăng." Tiền Mộc Mộc khẽ gọi.
Hứa Gia Lăng ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt.
Một giọt nước mắt ướt át, chợt rơi từ khóe mắt xuống.
Ngắn ngủi, nhưng lại vội vã.
Thằng bé giật mình trong nháy mắt.
Vội vàng cúi đầu xuống.
Thằng bé không nên khóc.
Thằng bé rõ ràng không bị thương, cổ tay cũng không đau nữa.
Nhưng mà, tim thằng bé rất đau…
Lấy khăn tay ra từ vạt áo ra, Tiền Mộc Mộc cúi người lau cho thằng bé, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.
"Tiểu Lăng, về vấn đề tại sao ta lại bỏ qua cho Ngô thẩm tử, ta đã giải thích cho con rồi, con tin cũng được, không tin cũng không sao, ta từng nói, ta sẽ không nói dối về chuyện này, ngoài ra..."