Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương!" Hứa Tiểu Bảo còn chưa chạy đến phòng bếp, tiếng của cô bé đã truyền tới. Cô bé đứng ở cửa phòng bếp, chống hai tay lên đầu gối, gương mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng.

"Tam gia gia đi vệ sinh rồi tự mình ngã..."

Vừa mới cho gạo vào nồi đã nghe được tin này, Tiền Mộc Mộc thầm lặng thở dài một tiếng, đứng ở cửa viện hắng giọng gọi Hứa Gia Thạch đang chơi vui bên ngoài trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Con nấu bữa tối hôm nay, ta phải đến nhà Tam gia gia con một chuyến, ngoan ngoãn một chút, trời đã tối rồi đừng chạy lung tung khắp nơi." Nàng dặn dò.

"Nương, người yên tâm! Khi nương về chắc chắn sẽ được ăn cơm canh nóng hổi." Hứa Gia Thạch vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan.

"Ngoan." Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu thằng bé, quay đầu cầm hòm thuốc rồi bước ra ngoài.

Xung quanh đã hoàn toàn tối sầm, Tiền Mộc Mộc dựa vào trực giác, cúi thấp người bước về phía trước.

Gió tuyết như đao cắt, cái lạnh thấu xương khiến Tiền Mộc Mộc rùng mình tận mấy lần, cố gắng chịu đựng cái lạnh đi đến nhà Hứa Tú Dương.

Đẩy cửa phòng ra thì thấy Hứa Tú Dương đang ngồi dưới đất, người nghiêng nghiêng ngả ngả muốn với lấy giường, muốn bò lên trên giường.

Tiền Mộc Mộc vội bước tới, dùng hết sức bình sinh, đỡ người nằm xuống giường.

Sắc mắt Hứa Tú Dương suy yếu, nở một nụ cười ngượng ngùng mà yếu đuối.

"Ngoài trời đang tuyết lớn như thế, sao cháu còn đến?"

Tiền Mộc Mộc mím môi, trong giọng điệu mang ba phần trách móc: "Còn hỏi sao cháu lại đến, nếu không phải Tiểu Bảo nói thúc bị ngã, thúc định tự mình giấu đi sao."

Hứa Tú Dương nghiêng đầu nhìn Hứa Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh cửa. Tiểu nha đầu thè lưỡi ra, lộ vẻ nghịch ngợm. Ông ấy cong miệng mỉm cười.

"Không có gì lớn, chỉ là trượt chân một chút, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi."

Tiền Mộc Mộc mới không tin, lật chăn lên nắm lấy mắt cá chân của Hứa Tú Dương, lập tức vang lên tiếng kêu đau.

"Đây mà gọi là không có gì lớn?" Tiền Mộc Mộc nhướng mày hỏi lại.

Ánh mắt Hứa Tú Dương loé lên một cái, có hơi không dám nhìn Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc thầm lặng thở dài.

Cởi tất của Hứa Tú Dương ra, lấy bình rượu thuốc từ trong hòm thuốc nhỏ ra, đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa cho nóng lên rồi mới xoa bóp vào mắt cá chân của Hứa Tú Dương.

Xoa bóp gần nửa canh giờ, nàng mới dừng tay, xối qua nước, trở lại phòng, đơn giản thu dọn hòm thuốc một chút.

Tiền Mộc Mộc thực sự không nhịn được, mở miệng trách mắng: "Thúc nói xem mắt cá chân của thúc bị trật rồi, còn cứng miệng cãi bướng, may mà phát hiện sớm, nếu để lâu thì mắt cá chân của thúc sẽ sưng lên, đến lúc đó thúc đi đường cũng không đi được nữa. Tam thúc người tốt xấu gì cũng là đại phu, chút kiến thức cơ bản này mà thúc cũng không hiểu sao?"

Tiểu bối trách mắng, mang theo vài phần mạo phạm, nhưng Hứa Tú Dương lại không tức giận, ngược lại còn thành thật nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu.

"Đúng đúng đúng, cháu giáo huấn đúng."

Thái độ nhận sai này quá tốt, lại khiến Tiền Mộc Mộc bó tay.

"Thúc nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ta mang cơm cho thúc, thúc đừng tùy tiện di chuyển nữa."

"Chắc chắn sẽ không di chuyển lung tung." Hứa Tú Dương lời thề son sắt nói.

Đằng nào lát nữa còn sẽ quay lại, Tiền Mộc Mộc cũng không ở lại lâu, dẫn Hứa Tiểu Bảo trở về nhà mình.

Đẩy cửa phòng bếp ra, thấy Hứa Gia Thạch đang đứng trên ghế đẩu nhỏ, múc thức ăn vào đĩa, nghe thấy tiếng động, thằng bé quay đầu nhìn nương thân nhà mình, lập tức cười rất vui vẻ.

"Nương, cơm canh đều đã nấu xong rồi!"

Tiền Mộc Mộc nở một nụ cười, "Tiểu Thạch Đầu nhà chúng ta thật giỏi."

Hứa Gia Thạch kiêu ngạo hếch cằm, "Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là hài tử nhà ai!"

Nụ cười trên mặt Tiền Mộc Mộc càng sâu hơn một tầng, cầm một cái ra bát múc cơm, lại thêm một ít thức ăn, đặt ở vòng xung quanh bàn bếp cho nóng, phần dư lại đều bê đến gian chính.

 

Hứa Gia Tề ở Phạm gia cả ngày cũng trở về.

Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, cúi đầu ăn cơm, Lý Nha Nhi mở miệng hỏi: "Nương, vết thương của Lý Chính có sao không?"

"Vết thương có hơi nghiêm trọng, xương cũng bị gãy rồi." Tiền Mộc Mộc nói.

"Trời ơi..." Trong mắt Lý Nha Nhi toàn là kinh ngạc.

Tiền Mộc Mộc ăn mấy miếng đơn giản. rồi bê phần cơm của Hứa Tú Dương, dùng y phục dày bọc lại rồi mang đi.

Giữa đêm.

Cửa viện bị vỗ mạnh vang lên bốp bốp, còn kèm theo tiếng gọi lớn, chỉ là tiếng nói đều bị gió lớn thổi tan đi một ít, chỉ dư lại vài âm thưa thớt truyền vào.

Tiền Mộc Mộc như có cảm giác, ngồi dậy. Khoác một chiếc áo khoác ngoài lên vai, kéo cửa phòng ra nhìn ra ngoài.

Một tiếng hô to vang dội, quét qua mà đến.

"Hứa Tiền thị! Cha ta phát sốt rồi!"

Tiền Mộc Mộc nghe ra đây là giọng của đại nhi tử của Lý Chính, nàng đóng cửa phòng nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề, mở siêu thị trực tuyến mua một ít thuốc hạ sốt, bỏ vào trong hòm thuốc cầm lên, bước nhanh ra ngoài.

Cuối cùng cũng gọi người dậy, đại nhi tử của Lý Chính thở phào nhẹ nhõm, đi theo bên người đi về phía trong thôn.

Vừa đến nhà Lý Chính.

Thấy trong gian chính tụ tập một vài lão nhân, còn có vài người mặt mũi lạ lẫm, Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày, cũng không hỏi cái gì, bước vào phòng ngủ.

Lý Chính ở trên giường cau mày, sắc mặt đỏ bừng, sốt quá cao, miệng cũng bắt đầu nói lung tung.

Tức phụ nhi của Lý Chính ngồi ở đầu giường, cứ cách một lát lại thay một chiếc khăn, sắc mặt buồn rầu như sắp khóc đến nơi, bà ấy mím môi cố nhịn cẩn thận chăm sóc.

"Để cháu đến làm." Tiền Mộc Mộc đặt hòm thuốc xuống, vén tay áo lên giọng ấm áp nói.

Tức phụ nhi của Lý Chính quay đầu nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đến, vội vàng đứng dậy nhường chỗ sang một bên.

Tiền Mộc Mộc bắt mạch, lại kiểm tra vết thương, có dấu hiệu của viêm nhẹ.

"Bây giờ cháu đến chỗ Tam thúc gia bốc thuốc, rất nhanh sẽ quay về." Nàng nói với tức phụ Lý Chính một câu, rồi đi đến nhà Tam thúc.

Sau khi nàng đi, gian chính ồn ào lệch trời.

"Gọi một nữ nhân tới khám bệnh, các người quả thật sự là hồ đồ, ta thấy Hứa Tú Ấn sắp bị mấy người nữ nhân vô tri này dày vò đến chết."

"Hứa Tú Dương đâu? Y thuật của ông ấy không phải rất giỏi sao? Tại sao các ngươi không gọi ông ấy đến? Ta vừa vào nhìn một cái, người đã sốt đến mơ hồ, này tỉnh lại, sợ là đầu óc cũng không được minh mẫn nữa đi."

"Hứa Tú Ấn đã làm Lý Chính mấy chục năm, lần này ngã sợ là sẽ ngã ra bệnh, nhân cơ hội này từ chức, để người mới lên thay thôi."

"…"

Nhìn mấy vị Lý Chính cũ mồm trái nói một câu mồm phải nói một câu, tức phụ nhi của Lý Chính nghe xong trong lòng cực kỳ không dễ chịu, bà ấy quay đầu trở lại phòng, ngồi bên giường lặng lẽ lau nước mắt.

Trong gian chính, một tiếng gầm vang lên.

"Các người đang làm gì vậy? Ta muốn hỏi các người đang làm gì vậy? Cha ta còn chưa chết, các người đã vội vàng thay đổi ông ấy, ái chà, ở đây nói không lựa lời mà nguyền rủa người khác, các người còn có chút lương tâm nào không?! " Đại nhi tử của Lý Chính tức giận gầm lên.

Lời này vừa nói ra, không khí yên tĩnh trong giây lát, sau đó lại ồn ào cả lên.

"Chậc chậc chậc nhìn xem, thật là mất không có quy củ, lão gia hoả chúng ta đang nói chuyện, nào có chỗ cho tiểu bối như ngươi xen miệng vào, cũng không biết Hứa Tú Ấn dạy dỗ như thế nào."

"Hứa Tú Ấn vốn dĩ cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, không dạy ra được mầm tốt cũng rất bình thường, hơn nữa vị trí này của ông ấy lúc ban đầu, vốn dĩ cũng là lên không sạch sẽ gì."

"Ta nhớ Lý Chính của thôn Lộ Sơn, vốn dĩ đáng lẽ là Hứa Tú Dương làm, qua mấy ngày cũng không biết vì sao lại biến thành Hứa Tú Ấn, ta đoán mấy năm nay Hứa Tú Dương ước chừng hận c.h.ế.t ông ấy rồi."

"…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK