Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trí của Hứa Gia Lăng ngưng lại, nghiêng đầu nhìn về phía nương thân nhà mình, lần này ánh mắt thằng bé kiên định dị thường: "Nương, con muốn đi."

Nhìn vào đôi mắt đã hạ quyết tâm đó, Tiền Mộc Mộc cắn răng, gật đầu nói: "Được, vậy thì đi!"

"Rất tốt, vậy bây giờ đi thôi." Mạnh Quân đứng dậy nói, ông ấy lười biếng duỗi eo, lại nói, "Hành lý càng đơn giản càng tốt, chỉ mang hai bộ y phục để thay đổi là được, cồng kềnh nhiều phiền phức."

Tiền Mộc Mộc cau mày một chốc.

Nhanh như vậy sao?

Hứa Gia Lăng không có lời oán trách gì, quay người vào trong phòng thu dọn y phục.

Tiền Mộc Mộc cũng trở phòng mình, đổi toàn bộ số dư trong siêu thị trực tuyến ra thành bạc và ngân phiếu giấu dưới đáy hòm, đút túi đi ra ngoài.

"Không biết Mạnh tiên sinh, ngươi thu tiền học phí như thế nào?"

"Không cần." Mạnh Quaân vẫy tay không cần, cực kỳ thẳng thắn nói, "Ta nhận hài tử nhà ngươi cũng là muốn có người nối nghiệp, cả đời ta không nhi không nữ, nhận nó làm đồ đệ cuối cùng cũng coi như là nửa nhi tử mà đối đãi, những thứ phàm tục như tiền bạc đừng đưa cho ta, phiền phức."

Tiền Mộc Mộc kéo khoé miệng cười gượng một tiếng, kéo Linh Nhất đến góc, nhỏ tiếng nói: "Người này thật sự đáng tin không? Ông ấy không thu tiền, thật sự sẽ đối xử tốt với hài tử nhà ta sao?"

Trong mắt Linh Nhất hàm chứa ý cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ngươi yên tâm đi, Mạnh tiên sinh là một người rất tùy ý, ông ấy chỉ hào phóng với người hợp mắt ông ấy, đối với người bình thường đều rất keo kiệt, mặc dù ông ấy có hơi kỳ lạ, nhưng một khi ngươi giao hài tử của ngươi cho ông ấy rồi, ông ấy nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm này, chăm sóc thật tốt lão tam nhà ngươi."

Trên mặt Tiền Mộc Mộc gật đầu, sự nghi ngờ trong mắt vẫn chưa tan biến.

Linh Nhất thấy vậy, tháo thẻ bài luôn đeo bên hông xuống, nói: "Ta đảm bảo bằng nhân cách của mình. Ta đang làm việc vặt trong phủ Tam vương gia ở Kinh Thành, đây là một tín vật đại biểu cho cá nhân ta."

"Nếu sau ba năm lão tam nhà ngươi không thấy đâu, hoặc là bị mất tay thiếu chân, ngươi cầm cái này đến phủ Tam vương gia tìm ta, hoặc tìm bất kỳ người nào khác đưa tấm thẻ bài này ra, bọn họ đều sẽ vì ngươi tìm Mạnh tiên sinh đòi công đạo. Nếu thực sự không được ngươi cũng có thể tìm Lệ Lâm Thanh, quyền thế của hắn ở Kinh Thành không thua kém chủ tử Tam vương gia của ta."

Nhìn tấm thẻ bài đen sáng bóng, Tiền Mộc Mộc cũng không khách sáo, vươn tay cầm lấy bỏ vào trong tay mình, "Đây là ngươi nói. Nếu như hài tử có chuyện gì không hay, ta sẽ tìm ngươi tính sổ."

Khóe miệng Linh Nhất ngậm ý cười, vỗ vỗ lồng n.g.ự.c nói: "Ừm, cứ việc đến tìm ta."

Nhìn khuôn mặt cười cực kỳ tự tin kia, Tiền Mộc Mộc cong môi mỉm cười, như gió xuân thổi qua lay động cành đào dại trên núi, bông hoa trên cành rung rung rơi xuống hương thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan.

Lông mi của Linh Nhất một choảng, ánh mắt ngây dại.

Vẻ đẹp của nàng, không phải kiểu đẹp rung động lòng người, mà là cực kỳ tinh tế, ôn hòa, lại nhàn nhạt, giống như một dòng suối ấm áp, bao bọc hết cả trái tim, ấm áp đến nỗi khiến lòng người nghèn nghẹn.

"Linh Nhất?" Tiền Mộc Mộc giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn, nghiêng đầu nghi hoặc nói, "Ngươi sao thế? Bỗng nhiên lại ngơ người."

Linh Nhất thu lại mi mắt.

"Xin lỗi, vừa rồi mất tập trung."

"Tối qua ngươi không nghỉ ngơi tốt?" Tiền Mộc Mộc tiện miệng quan tâm hỏi.

Linh Nhất xoa xoa lông mày, nói: "Tình trạng vết thương của Lệ Lâm Thanh hồi phục chậm hơn trong dự kiến, chỉ là không thể trì hoãn nữa, hai ngày này ta đang sắp xếp mọi việc trước khi khởi hành."

Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc sửng sốt.

"Ngươi cũng phải đi rồi?"

Tay Linh Nhất tạm dừng, buông xuống nói:

"Ừm, qua nửa tháng cũng là lúc khởi hành rồi, bên phía Tiểu Thạch Đầu ngươi đã nói chuyện xong chưa?"

Tiền Mộc Mộc rũ mi mắt xuống, thở dài một tiếng.

 

"Tiểu tử kia đồng ý rồi, ngược lại là nương làm nương như ta lại không nỡ, ta chỉ nghĩ thằng bé một mình đi đến nơi xa như vậy, lúc ban đầu chắc chắn sẽ chịu nhiều oan ức, mà ta lại không thể ở bên người nó, vừa nghĩ đến đây ta liền lo lắng."

Linh Nhất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cực kỳ chân thành đưa ra ý kiến:

"Ngươi có thể thường xuyên viết thư, quan tâm đến việc ăn uống đi lại của nó,, Tiểu Thạch Đầu mặc dù gọi là Tiểu Thạch Đầu, nhưng trái tim nó lại không phải làm bằng đá, chắc chắn sẽ cảm nhận được tình cảm quan tâm của ngươi từ những lá thư ngươi gửi đến."

"Thôi bỏ đi!" Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay, "Xe ngựa cũng phải mất hơn nửa tháng mới đến được Kinh Thành, đợi thư của ta gửi đến thì đã muộn rồi, quan tâm đến muộn giống như vỗ m.ô.n.g ngựa lại vỗ vào chân ngựa[1]."

[1] ý chỉ nịnh sai chỗ

Linh Nhất có hơi buồn cười.

"Cách miêu tả của ngươi thật là..."

Tiền Mộc Mộc liếc mắt nhìn hắn.

"Làm sao? Không thích hợp?"

Linh Nhất mím môi, cười lắc lắc đầu, trong mắt lóe lên sự cưng chiều như có như không.

"Không có, rất thích hợp."

"Chỗ ta còn có một con bồ câu đưa tin, lát nữa tôi mang đến cho ngươi, đến lúc đó ngươi viết thư buộc vào chân chim bồ câu là có thể gửi đến Kinh Thành, lúc đó ta sẽ thay ngươi truyền đạt cho Tiểu Thạch Đầu, ta cũng có thể báo tình hình gần nhất của Tiểu Thạch Đầu cho ngươi, thế nào?"

"Cái này..." Tiền Mộc Mộc dùng ngón tay trỏ gãi gãi trán, có hơi ngại ngùng, nhưng lại không nỡ từ chối, "Cái này hơi không ổn, quá phiền tới ngươi, hơn nữa ngươi vào trong Kinh Thành chắc chắn cũng có rất nhiều việc phải làm, vì chuyện nhỏ của ta mà làm chậm trễ việc của ngươi..."

Bỗng nhiên nàng lóe lên một tia sáng, móc ra một đĩnh bạc mười lượng, "Thế này đi, ta đưa bạc cho ngươi, coi như là nhờ vả cũng coi như là một chút thù lao cho ngươi."

Linh Nhất cau mày lại, ánh mắt đầy tổn thương.

"Ngươi như này thật là quá đáng, ta lòng tốt giúp ngươi, ngươi lại dùng tiền làm nhục ta, sớm biết như này ta đã nên đưa ra ý kiến này muộn hơn một chút, để ngươi lo lắng thêm một lúc rồi mới nói."

Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt, khóc không được cười cũng không xong.

"Không phải đại ca, ta làm sai cái gì? Ta chỉ muốn đưa tiền để mua yên tâm, ta đưa tiền thì sao lại làm nhục ngươi?"

Cảm xúc bốc đồng nhất thời mới nói ra những lời đó, Linh Nhất ngay lập tức bình tĩnh lại, hắn hít sâu một hơi.

"Xin lỗi, vừa rồi là ta nói sai rồi."

Tiền Mộc Mộc lắc lắc đầu.

"Ta cảm thấy ngươi không nói sai, mà giống như lời nói thật lòng của ngươi. Ta khá tò mò hơn chính là, tại sao ngươi lại nói ta quá đáng? Ta chỉ là không muốn ngươi vất vả không công một hồi, cũng là xuất phát từ nội tâm muốn trong lúc ngươi giúp ta, ta có thể dùng một ít vật chất để cảm tạ đáp lại ngươi."

Khoảnh khắc nói ra những lời kia, nàng đột nhiên nhớ lại, hình như trước đây cũng từng nói những lời như vậy…

Lúc đó Hồ Tử đồng ý giúp nàng hỏi thăm chuyện võ quán, nàng cũng muốn dùng tiền để cảm ơn, nhưng tiểu tử đó lại nói nàng quá khách sáo.

Ở thế giới của nàng, mỗi khi nàng dùng tiền để thể hiện sự cảm ơn của mình, đối phương sẽ cực kỳ vui mừng.

Tại sao đến chỗ này, hai lần đều thất bại?

Nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh đào đầy nghi ngờ không hiểu kia của nàng, Linh Nhất thở dài nói: "Ở chỗ ta tiền bạc nhẹ như lông vũ, ta đối xử chân thành với ngươi, cũng là vì ngươi trước tiên dùng chân thành đối xử với ta, nhưng đến khi ta đối xử chân thành với ngươi, ngươi lại nghĩ đến dùng tiền để đáp lại ta, ta sẽ rất tổn thương."

Hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, trước mặt nàng, hắn bỗng dưng không muốn làm người im lặng nữa, cũng không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào với nàng.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt.

Nàng dùng một tay đè ngực, nói: "Ta không có ý coi ngươi là người ngoài. Nếu làm tổn thương đến ngươi, ta xin lỗi anh."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK