Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi phía đông, là núi bên phía đầu thôn.

Tiền Mộc Mộc không có ý kiến.

Trương thẩm tử cũng gật gật đầu.

Ba người đi dọc theo con đường nhỏ, khi sắp đến đầu thôn, đột nhiên phát hiện phía trước ồn ào náo nhiệt.

Còn có rất nhiều người tập trung.

Tiếng bàn tán xôn xao, truyền vào tai.

"Chậc chậc chậc, nhà Hứa đại này còn đúng thật là không có mặt mũi, đều đã bị đuổi khỏi thôn, này mới chưa bao lâu lại quay về."

"Lần này trở về mới có ba người, sao nha đầu họ Tưởng đó không về theo?

"Có thể thế nào nữa, chắc chắn là bán rồi đi."

"..."

Trong tiếng bàn tán, giọng sang sảng của Hứa Đại nổi bật lên:

"Ta không quan tâm! Chúng ta vốn dĩ là người của thôn này, dựa vào cái gì không để chúng ta vào?! Hôm nay cho dù thế nào, ba người nhà chúng ta cũng phải trở về nhà của chính mình, các ngươi ai không ai quản được!"

Hai tay Lý Hoa vòng trước ngực, cười khinh miệt.

"Những chuyện xấu xa mà lúc ban đầu cả nhà các ngươi làm, mọi người đều nhìn thấy trong mắt, bây giờ lại ồn ào muốn về, các ngươi thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao? Dễ bị lừa như vậy."

Hứa Đại nói giọng hùng hổ, lập tức quát lại!

"Ngươi là một người khác họ, không có tư cách chỉ tay chỉ chân vào Hứa gia ta!"

"Vì chuyện trộm đồ này, đã đuổi chúng ta ra khỏi thôn thì không khỏi cũng quá tuyệt tình rồi đi, hơn nữa chuyện trộm dê chẳng dính chút liên quan gì đến ta!"

Hứa Đại lý lẽ không vững nhưng thế rất mạnh, tiếp tục lớn tiếng gào:

"Lại nói, chuyện trộm gạo trộm lương thực bị bắt chủ yếu là do nha đầu họ Tưởng kia, ta không phải đã bán nàng ta đi rồi sao, giờ thì các ngươi không còn lý do gì ngăn cản cả nhà chúng ta nữa!"

Hứa Lưu Thị cũng phụ họa: "Đúng vậy! Người phạm sai lầm là Tưởng Như Hoa, liên quan gì đến ba người chúng ta?"

Hứa Ngật Đáp có hơi không kiên nhẫn hai tay đút túi, miệng ngậm một cọng rơm, bất cần đời nói: "Các ngươi cũng vừa phải thôi. Đều là người cùng một thôn, cần gì phải làm chuyện này tuyệt tình như vậy?"

Vừa dứt lời, trong đám người tập trung, đột nhiên nhường ra một con đường.

Lý Chính chắp một tay sau lưng, bước vào.

Một đôi mắt lạnh lùng quét qua mọi người, lập tức trở nên im lặng.

Ông ấy che miệng, ho nhẹ hai tiếng.

"Hứa Đại, ta hy vọng ngươi hiểu rõ, bị khai trừ khỏi nguyên quán, bị đuổi khỏi thôn này, đại biểu cho từ nay về sau cả nhà ngươi, đời đời đều không được phép trở lại thôn Lộ Sơn nữa, mọi thứ ở đây cũng không còn dây dưa gì đến các người."

Hứa Đại nghiến răng căm hận, mang đầy vẻ không cam lòng.

"Tổ tiên Hứa gia ta đều ở đây, chỉ vì sai lầm nhỏ của tiện nha đầu kia, mà muốn đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi thôn này… dựa vào cái gì? Ta không phục!"

Hứa Lưu Thị mắt tinh, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đứng trong đám người, không biết làm sao đột nhiên linh quang chợt lóe, giơ tay chỉ về phía đó, mở miệng nói ngay:

"Tiểu Bảo nhà ta là trộm một ít đồ của nhà Hứa Tiền thị, nhưng chỉ là trộm một ít rau mà thôi, trộm cũng đã trả lại hết rồi, một sợi lông cũng không chiếm. Nếu nói hài nhi nhà ta phạm sai lầm, thì chỉ là trộm rau, còn Hứa Tiền thị đã làm bao nhiêu chuyện không có tính người?!"

"Nếu không phải Hứa Tiền thị tác quái từ giữa, cố ý tính toán nữ nhi ta, tiểu ngoại tôn đáng thương kia của ta sao có thể bị ghi dưới tên của Hứa A Xuân, việc ghi sai tên nhận sai phụ thân này, cũng giống như nhận sai gốc của chính mình."

"Nghĩ ra loại thủ đoạn dơ bẩn hạ tiện như này, chính Hứa Tiền thị nàng mới thật sự nên bị đuổi khỏi thôn! Mọi người đừng quên, nàng là một con nghiện cờ bạc, trước đây nàng biết đánh bạc! Nàng còn nói xấu bao nhiêu người ở sau lưng, chẳng lẽ các người đều quên rồi sao?!"

Nói đến đây, Hứa Lưu Thị càng nói càng tự tin, giọng điệu cũng càng lúc càng trở nên kiên định.

"Đúng! Chính là như vậy không sai! Cả nhà Hứa Tiền thị nàng đều có thể tiếp tục sống ở thôn này, chúng ta cũng phải được vào!"

Hứa Lưu Thị vốn tưởng rằng dựa theo những chuyện xấu mà Hứa Tiền thị đã làm trước đây ở trong thôn, cùng với việc nói xấu nhiều người đắc tội quá nhiều người.

 

Lời này nói ra, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể nhận được ủng hộ của một số người, nhưng không ngờ đổi lại toàn là tiếng cười chế nhạo.

Hứa Lưu Thị sững sờ.

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là phản ứng này.

"Các ngươi... Các ngươi có ý gì?"

Lý Hoa cười khẩy.

"Nói ngươi ngu thì ngươi còn vênh váo, Hứa Tiền thị người ta đã làm bao nhiêu chuyện tốt cho thôn chúng ta, từ việc hết lòng hết sức đào kênh nước, lại đến việc phát hiện măng tre, trong khoảng thời gian này còn có chuyện trồng rau trong lều mà thôn chúng ta làm, bây giờ thôn chúng ta còn có thể miễn cưỡng kiếm được một ngụm cơm ăn, không thể không kể đến công lao của nàng!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người trong đám người nói theo:

"Chỉ cả nhà thối nát như các người, cũng không biết thẹn mà so sánh với nhà Hứa Tiền thị?"

"Những ngày này, nếu không có nhà Hứa Tiền thị, cũng không biết thôn chúng ta phải c.h.ế.t đói bao nhiêu người."

"May mà phát hiện măng tre, nếu không năm ngoái chúng ta lấy đâu ra lương thực để ăn, làm người ấy mà không thể bưng bát ăn cơm, buông bát chửi nương."

"..."

Trong đám người cũng không thiếu người lên tiếng phản đối.

"Từng người các ngươi còn đúng thật là ngốc không thể nói, tuỳ tiện cho một ít mật ngọt, là các ngươi chen sau vượt trước nói lời tốt với Hứa Tiền thị."

"Đúng vậy! Trước đây Hứa Tiền thị đặt điều gây sự, đặt điều chuyện bẩn thỉu của người khác, mới qua bao lâu, các người đã quên hết rồi..."

"Là người cùng một thôn, làm việc cho thôn, vốn dĩ chính là chuyện đương nhiên. Nàng chẳng qua chỉ làm một chút chuyện tốt, từng người các người hận không thể nâng nàng lên trời... Sợ là trong tối, đã làm chuyện xấu gì không thể để người khác biết được với nàng rồi đi?!"

"..."

Bên tai tràn đầy đủ loại tiếng nói, Tiền Mộc Mộc không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía Hứa Lưu Thị ở bên kia.

Trong đôi mắt đen láy kia, lóe lên từng sợi ánh sáng lạnh lẽo, hàn khí leo lên sống lưng, giống như đang ở trong hầm ngầm, Hứa Lưu Thị không nhịn được, rùng mình một cái.

Kí ức bị chôn giấu, lại một lần nữa tràn lên trong lòng.

Sao bà ta lại quên chứ?!

Hứa Tiền thị thông minh như hồ ly tinh, bà ta căn bản không phải đối thủ, đã thua trong tay nàng tận mấy lần, mỗi lần lại đều không nhớ đời.

Vừa nãy đầu óc bà ta chắc chắn là bị co rút, mới nghĩ ra cách này...

"Các ngươi nói đủ chưa?"

Lý Chính lên tiếng.

Cảnh tượng được kiểm soát.

Nhìn Tiền Mộc Mộc, Lý Chính nhìn về phía Hứa Đại, nói không thể nghi ngờ gì:

"Nghe đây, chuyện vào thôn này không cần bàn lại. Bây giờ ngay lập tức rời khỏi đây, không được lại gần thôn Lộ Sơn nữa, nếu không, ta sẽ đưa các người đi gặp quan."

Gặp quan...

Hứa Đại và Hứa Lưu Thị vừa nghe thấy, lập tức ỉu xìu xuống, không dám lải nhải, nhưng con ngươi vẫn đảo qua đảo lại.

Không có nhà để về đã đủ thảm rồi, nếu bị đưa đi gặp quan còn phải bị đánh mấy chục trượng lớn, đó chẳng phải là tìm tội cho mình sao...

Mọi người đều không nói gì.

Trong không khí yên tĩnh toát ra vẻ kỳ quái.

Một giọng nói sang sảng ồn ào đột nhiên vang lên:

"Lý Chính, ngài cũng quá chuyên quyền rồi đi! Ngài làm như vậy ai có thể phục?!"

Một nam từ bước từ trong đám người, hắn ta mặc áo ngắn vải đay xám thô, ống quần phía dưới được buộc lại bằng dây, hai tay đút túi, lười biếng, trong miệng ngậm một cành cây nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK