Hôm sau.
Sáng sớm.
Bên ngoài ồn ào.
Tiền Mộc Mộc kéo chăn, che kín đầu.
Đang buồn ngủ, muốn cưỡng ép đi vào giấc ngủ.
"Nương ~"
Hứa Tiểu Bảo đẩy cửa đi vào.
Chống người nằm ở đầu giường.
Bàn tay nhỏ bé chọc vào cái đầu dưới đệm chăn.
"Nương, đừng ngủ nữa, nhà Từ thẩm thẩm đang bán hài tử đó."
"Cái gì?"
Tiền Mộc Mộc kéo chăn xuống.
Mắt cũng không mở.
Che miệng ngáp một cái.
"Từ gia đang bán hài tử?"
Hứa Tiểu Bảo gật đầu như gà mổ thóc.
"Đúng rồi, người môi giới kia đều đến nhà Từ thẩm thẩm rồi."
"Ta đi xem một chút."
Vén chăn lên, Tiền Mộc Mộc rời giường.
Mặc quần áo xong, đi ra ngoài.
Lý Nha Nhi giống như kẻ trộm, nằm sấp trước cửa nhà mình.
Nàng ấy thò đầu nhìn về phía Từ gia.
Tiền Mộc Mộc vỗ bả vai cô nàng này.
"Muốn xem, cứ quang minh chính đại mà xem."
Lý Nha Nhi sợ hãi cười.
"Ngài đã dậy rồi."
Trương thẩm tử cũng đang đứng trước cửa nhà mình nhìn xem, thấy Tiền Mộc Mộc rời giường.
Nàng ấy chạy hai ba bước đi tới, nhỏ giọng nói:
"Nghe nói là Từ Lão Hàm tới cửa, cũng không thương lượng với Từ thẩm đã muốn bán đi một khuê nữ, Từ gia này có tới ba khuê nữ, cũng không biết sẽ bán đi đưa nào..."
Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút.
"Nhất định là đứa nhỏ nhất."
Trương thẩm tử hơi kinh ngạc.
"Ngươi làm sao có thể xác định?"
Tiền Mộc Mộc khoanh tay trước ngực.
Mắt nhìn cửa Từ gia.
Phân tích đạo lý rõ ràng:
"Lão đại Từ gia mười hai tuổi, là tuổi sắp đính hôn, không cần bán cũng có thể kiếm một khoản tiền."
"Lão nhị Áp Áp, mười tuổi làm việc lưu loát, lại là một người nghe lời ngọt miệng, chưa bao giờ oán giận. Nha đầu lão tam kia, ngươi gặp qua mấy lần? Làm việc cũng được chứ?"
"Hơn nữa Từ thẩm còn đang mang thai, đợi đến tháng sau lớn rồi không làm được việc nặng, nếu bán lão đại hoặc lão nhị đi, sợ là nhà bọn họ sẽ gặp rắc rối."
"Đều là nữ nhi, một đứa có cũng được mà không có cũng không sao, bán đi còn có thể kiếm được khoản tiền, hai đứa khác, một đứa là nửa trụ cột trong nhà, một đứa là sắp đính hôn. Ngươi cảm thấy nếu là ngươi, ngươi sẽ bán đi đứa nào?"
Vấn đề được ném ra.
Trương thẩm tử theo bản năng tiếp lời:
"Đương nhiên là sẽ bán lão tam... Ài! Không đúng!"
"Ngươi hỏi vấn đề gì vậy! Ta mà có ba khuê nữ, bất luận là lão đại hay lão nhị, hoặc là lão tam, ta đều không bán!"
Tiền Mộc Mộc cười cười.
"Cho nên ta nói là nếu mà."
Cửa viện Từ gia bị mở ra.
Một tiểu nha đầu hơn bảy tuổi, được ôm ngang đi ra.
Lại bám lấy khung cửa, không chịu buông tay.
Nước mắt lưng tròng, khóc rất thê thảm.
"Cha! Nương, van cầu các ngươi, đừng bán con đi, con không muốn rời khỏi cái nhà này..."
Đứng ở trước cửa, một nam nhân tráng kiện từ trong vạt áo lấy ra một thỏi bạc.
Trong mắt Từ Lão Hàm tràn đầy tham lam, nhìn chằm chằm thỏi bạc kia, khi nam nhân đưa tới, hắn ta còn khẩn trương cọ cọ mồ hôi trên người, mới toét miệng tiếp nhận.
"Bà nội nó, thì ra nha đầu đáng giá như vậy... Thật sự là kiếm bộn rồi, cũng không uổng công ta nuôi mấy năm như vậy."
Hắn ta cười đến không ngậm miệng được.
Giơ bạc lên cao, phóng tới trên đỉnh đầu.
Trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, quan sát một lượt.
Nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhưng không phân ra được chút tâm tư nào, đi nhìn nữ nhi khóc đến tê tâm liệt phế kia một chút.
Nam nhân tráng kiện ném ra một tờ khế ước bán mình.
"Đừng nhìn nữa, ấn một cái dấu tay ở bên trên này."
Từ Lão Hàm không chút do dự, tay ấn vào bùn đất rồi ấn lên trên giấy!
Nhìn dấu đỏ tươi mới trên đó, người đàn ông cường tráng hài lòng gật đầu.
"Mấy ca, đi!"
Nam nhân tráng kiện xung phong đi ở phía trước.
Đi qua cửa Hứa gia, hắn ta ngừng lại.
Đưa tay chỉ vào Hứa Tiểu Bảo.
"Nha đầu nhà ngươi, bán không?"
Hứa Tiểu Bảo cả kinh!
Vội vàng lui về phía sau Tiền Mộc Mộc!
Tiền Mộc Mộc hơi nghiêng người.
Ngăn cản ánh mắt nam nhân nhìn qua.
"Không bán."
Nam nhân tráng kiện nhướng mày.
Duỗi ra hai đầu ngón tay.
"Hai mươi lượng bạc."
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
"Ta nói rồi, không bán!"
Nam tử tráng kiện nhún vai.
"Vậy còn rất đáng tiếc, nha đầu ngươi thoạt nhìn còn rất tiêu chuẩn, có thể bán được không ít tiền... Nếu bán thì đi cửa hàng thịt heo Trương gia trên trấn tìm ta!"
Đợi cho tiếng nói vừa dứt, người đã đi xa.
Tiền Mộc Mộc nắm chặt quyền.
Trương thẩm tử có chút lo lắng.
"Mấy ngày nay, chuyện bán trẻ con nhiều đến dọa người, trộm trẻ con cũng rất nhiều, gần đây ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Ta hiểu, đa tạ nhắc nhở."
Trương thẩm tử khoát tay áo.
Về nhà mình.
Tiền Mộc Mộc dắt Hứa Tiểu Bảo đi vào trong viện.
Nhìn sắc mặt tiểu nha đầu trắng bệch.
Rất rõ ràng là bị hù dọa.
Lý Nha Nhi ở phía sau, đóng cửa viện lại.
Ôm người vào trong ngực, Tiền Mộc Mộc dỗ:
"Tiểu Bảo không cần sợ hãi, nương sẽ không bán con đâu, Tiểu Bảo nhà chúng ta đáng yêu nhu thuận như vậy, còn là mặt trời nhỏ nhà chúng ta, sao nương có thể nỡ bán con đi chứ ~"
Hứa Tiểu Bảo cúi đầu, bóp ngón tay bĩu môi, không vui hỏi:
"Vậy nếu con không đáng yêu, không ngoan ngoãn, không phải mặt trời nhỏ thì nương sẽ bán ta sao?"
Đây là đang bắt bẻ ngược lại nàng ta?
Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười.
Vẫn là nhẫn nại, mềm giọng dỗ dành:
"Những thứ này đều chỉ là phụ, nương thích nhất vẫn là con người con, bởi vì con là con của nương, là tâm can bảo nhi của nương."
"Bán con đi chính là móc một cục thịt trong lòng nương, thịt trong lòng bị móc ra, người sẽ chết. Nương không ngốc, sao có thể làm như vậy?"
Nghe đến tâm can bảo nhi, Hứa Tiểu Bảo bắt đầu vui vẻ.
Bên miệng mang theo nụ cười tươi tắn.
Vươn ngón út ra.
"Vì phòng ngừa mẫu thân đổi ý, móc ngoéo."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Tiểu Bảo đây là hoài nghi mẫu thân sao?"
Hai tay nàng nắm chặt, giả khóc hu hu.
"Hu hu hu... Thật khổ sở, khuê nữ nhà ta không tin ta."
Hứa Tiểu Bảo luống cuống.
Vội vàng dỗ dành nói:
"Không phải, nương, con tin người!"
"Chúng ta không móc ngoéo cũng được, nương đừng buồn nữa!"
Tiền Mộc Mộc đột nhiên thu lại tư thế giả khóc, ngón út ngoắc ngón tay út của tiểu nha đầu.
Cười nói lời ngây thơ đến cực điểm.
"Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được phép thay đổi!"
Nói xong, nàng còn chọc một con dấu.
Hứa Tiểu Bảo bĩu môi, khó nén vui mừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nếu đổi ý, phải nuốt một ngàn cây kim nha!"
Trong mắt Tiền Mộc Mộc mang theo ý cười.
"Ừm!"
Lý Nha Nhi bên cạnh, nhìn thấy, hâm mộ không thôi.
Nàng ấy cũng rất muốn chơi với nương ~~~
Buổi trưa.
Mặt trời tỏa ra ánh nắng dìu dịu.
Bốn người Hứa gia chen chúc ở trong nhà chính, ăn cơm trưa.
Uống nốt chút cháo cuối cùng vào bụng, Tiền Mộc Mộc lau miệng đứng lên.
"Nha nhi, Tiểu Tề, Tiểu Bảo, ta ra ngoài đây."
"Được, ngài đi chậm một chút."
"Mẫu thân, về sớm một chút ~ "
Tiền Mộc Mộc sờ sờ đầu Hứa Tiểu Bảo.
"Hai ngày nay bên ngoài không yên ổn, con cứ ngoan ngoãn ở nhà, tạm thời đừng đi đến nhà Tam thúc, nhé?"
Nỗi sợ hãi buổi sáng dường như rõ mồn một trước mắt, Hứa Tiểu Bảo vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm! Con ngoan ngoãn nghe lời, con phải làm bé ngoan của nương~"