"Ách..."
Tiền Mộc Mộc có chút chần chờ, từ chối nói:
"Hay là thôi đi, ta cảm thấy ở cuối thôn thật sự rất tốt, tạm thời cũng không muốn tốn nhiều công chuyển đến dọn đi, huống chi sau này bọn nhỏ còn có thể trở về, đến lúc đó lại phải cân nhắc chỗ ở, phiền toái biết bao."
Thấy thái độ của nàng kiên định, Hứa lão thái và bạn già nhà mình nhìn nhau một cái, cũng không miễn cưỡng nữa.
"Mộc Mộc tỷ, có việc gì cần ta làm không?" Phạm Ngọc An ở bên hỏi.
Tiền Mộc Mộc sực nhớ ra!
"Có có có! Ngươi giúp ta rửa rau được không?"
Đều do đám người nhà họ Tiền kia đến làm loạn, làm hại nàng suýt chút nữa quên mất chuyện này, hôm nay chính là tiệc đầy tháng của cháu gái nhỏ của nàng!
Nghĩ như vậy, nàng ngựa không dừng vó đi về phía phòng bếp.
"Được rồi, cái này có gì đâu." Phạm Ngọc An xắn tay áo, rất quen thuộc đi vào phòng bếp.
Hứa lão thái thái cũng đi theo, vào phòng bếp bận rộn.
Thôn trưởng chống gậy, nhìn nam tử đi cùng Phạm Ngọc An, cười híp mắt nói: "Tiểu tử tuấn lãng, ngươi từ đâu tới vậy? Xưng hô như thế nào?"
Đối mặt với lão nhân hòa ái hỏi, khuôn mặt lạnh lùng của nam tử ôn hòa đôi chút, nói: "Nhân sĩ Đô quận, ngài xưng hô vãn bối một tiếng Mộc Chi là được."
Đó là một chàng trai rất có giáo dưỡng đấy, xuất thân tất nhiên không tệ... Trong lòng trưởng thôn nghĩ như vậy, trên mặt không khỏi mang theo một chút câu thúc.
"Thôn trưởng gia gia, ngồi ạ."
Bên cạnh truyền đến một tiếng hô.
Trưởng thôn quay đầu, chỉ thấy Hứa Tiểu Bảo ôm một cái ghế đặt trên mặt đất, nở nụ cười ngoan ngoãn, có chút đáng yêu nhìn ông ấy.
Cảm giác sợ hãi thân phận cách xa trong lòng hơi phai nhạt, trưởng thôn vuốt ve đầu Tiểu Bảo, cười ha hả ngồi xuống.
"Tiểu Bảo ngoan quá."
Hứa Gia Tề và Lý Nha Nhi lần lượt mang đến mấy cái ghế, còn có hạt dưa đậu phộng và hạt vừng đường xốp, khách khí mời tất cả mọi người ngồi.
Hứa Tú Dương di chuyển ghế, âm thầm kéo xa khoảng cách.
Tuy ho khan không còn nhiều như trước kia, nhưng bệnh này của ông ấy là không tốt được, lỡ như lây cho người khác thì không tốt, ông ấy vẫn phải chú ý nhiều một chút, cũng tránh gây thêm phiền toái cho người ta.
Hứa lão đầu nhìn Lý Nha Nhi, như trưởng bối dặn dò: "Con vừa mới ở cữ xong, nếu thân thể không thoải mái thì nên nghỉ ngơi nhiều, không cần cậy mạnh."
Lý Nha Nhi nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu.
"Nương cũng nói như vậy, con đều biết, người đừng lo lắng."
Hứa lão đầu cười cười, cũng không nói gì nữa.
Trong nhà chính truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Lý Nha Nhi vội vàng chạy vào trong phòng, chăm sóc đứa bé.
Trong viện là tiếng nói chuyện của các lão nhân, trong nhà chính là tiếng nói chuyện dịu dàng của Lý Nha Nhi dỗ trẻ con, trong phòng bếp truyền đến từng trận tiếng xẻng xúc và thái rau đông đông, cùng với tiếng nói chuyện của Hứa lão thái thái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không khí hài hòa, có chút ấm áp.
Ban đêm.
Trời bắt đầu lạnh.
Bàn chính đặt ở trong nhà chính.
Hứa lão đầu làm chủ gia, ngồi ở vị trí đầu tiên ôm Hứa Hỉ Lạc.
Hứa Tú Dương, trưởng thôn, lý chính ngồi hai bên, nam tử Mộc Chi mà Phạm Ngọc An mang đến cũng bị kéo ngồi xuống nhà chính.
Toàn Bách Xuyên ngồi trong một đống người lớn, trông giống như một con gà con, ánh mắt không ngừng nhìn về phía trong sân, ánh mắt trông mong.
Hắn rất muốn đi ra ngoài ở cùng với sư phụ...
Trong viện, thì là dùng bàn lớn ghép lại mà thành.
Làm thành một cái bàn lớn, người chen người ngồi cùng một chỗ.
Hứa bà mụ đỡ đẻ cho Lý Nha Nhi, Ngô thẩm tử thu nhận chăm sóc Phùng Tiểu Tiểu, Từ thẩm, Lý thẩm, Tiền Mộc Mộc đều đến cửa mời từng người một.
Về phần Trương thẩm tử, vậy thì càng không cần nói.
Tuy nói là mời tới ăn một bữa cơm, náo nhiệt náo nhiệt.
Nhưng mọi người cũng đều không đến tay không, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ít đồ, bày tỏ tâm ý.
Mời mấy thẩm, đều là một người tới.
Lúc này nhà ai cũng không có lương thực, túng thiếu sống qua ngày.
Hôm nay Hứa gia vốn là làm tiệc đầy tháng, người ta có thể mời tới cửa ăn cơm, đó đều là vì giao tình.
Nếu như không biết chừng mực mà dẫn theo cả gia đình đến cửa, vậy sau này đừng mơ người ta có thể kết thâm giao với ngươi nữa.
Chỉ trừ Ngô thẩm, là mang theo Ngô Tiểu Tiểu cùng đi.
Nhưng Ngô thẩm cũng là người tặng nhiều đồ nhất trong số mọi người, ra tay hào phóng.
Cả nhà Hứa Văn Lợi và Hứa Văn Hòa, không ai tới.
Tiền Mộc Mộc không đến cửa mời.
Đương nhiên, đến cũng không hoan nghênh.
Nhìn Vệ Như Ý ngồi ở góc, cắm đầu ăn cơm cũng không gắp thức ăn, Tiền Mộc Mộc nhướng mày, gắp một miếng xương sườn hấp bỏ vào bát nàng ấy.
"Ăn nhiều một chút, không cần câu nệ."
Vệ Như Ý cắn môi dưới, nhìn sườn heo trong bát, dịu dàng hỏi: "Hứa thẩm thẩm, tại sao trước kia người đối xử với Tiểu Tề như vậy? Rõ ràng nó là đứa trẻ ngoan mà."
Có một số chuyện của Hứa gia, cô bé có nghe Hứa Gia Tề nói.
Nghe xong, cô bé thật sự rất chán ghét Hứa thẩm này.
Sao có thể làm nương lại đối xử với con ruột của mình như vậy?
Nhưng mà, một số hành vi của Hứa thẩm lại đang nói cho cô bé biết, Hứa thẩm không phải người rất xấu.
Cô bé cũng trở nên có chút mâu thuẫn...
Tiền Mộc Mộc hít một hơi thật sâu.
"Nói như thế nào đây, từ khổ tâm này có chút giống như lấy cớ, nhưng cũng là thật, rất nhiều chuyện thật ra cũng không đơn giản như ngươi nhìn thấy."
"Ta tạo thành tổn thương cho Tiểu Tề lớn đến mức nào, trong lòng ta rất rõ ràng, ta cũng đang nghĩ cách bù đắp. Duy nhất một điểm rất may mắn là, Tiểu Tề nguyện ý cho ta một cơ hội, mà ta cũng sẽ nắm chặt cơ hội này."
Trong mắt Vệ Như Ý hiện lên vẻ kinh ngạc, cô bé nhìn Tiền Mộc Mộc.
Cô bé cho rằng người lớn làm sai chuyện, đều là sẽ kiếm cớ cho mình, đưa chút đồ ăn mặc, sau đó nhẹ nhàng cho qua.
Không ngờ, Hứa thẩm lại có thể nói ra lời như vậy.
May mắn duy nhất là nắm bắt được cơ hội...
Mỗi một chữ cô bé đều biết, nhưng nối liền cùng một chỗ lại là rung động lòng người như thế.
Người lớn cho rằng trẻ con rất dễ lừa gạt, vậy thì sai mười phần, tâm tư của trẻ con thật ra đôi khi cũng sẽ rất phức tạp.
Cô bé cụp mắt, lâm vào trầm tư.
Mọi người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn cơm.
Hòa hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, các nam nhân tản mát ở trong sân, một hồi đàm luận trong thôn có bao nhiêu người trồng rau, một hồi trò chuyện thuế thu nên làm cái gì mới tốt.
Các nữ nhân thì ở phòng bếp, cười vui vẻ muốn ôm Tiểu Lạc Lạc.
Tiền Mộc Mộc ngồi trước bếp, ăn khoai lang vừa mới nấu bằng lửa than.
Hứa lão thái dọn ghế ngồi ở bên cạnh.
"Ta nghe người ta nói, giữa trưa hôm nay Hứa Phương tới tìm ngươi?"
Tiền Mộc Mộc nhai nuốt ngừng lại.
Mạng lưới tình báo này của lão thái thái cũng quá nhanh đi.
Hứa lão thái quá cụp mắt.
"Nha đầu kia, nàng đã mang thai hài tử của Lưu Đại Tráng, ta nghe nói nàng còn thường thường đi dạo ở cửa nhà tam đệ, nhìn bộ dáng kia giống như là còn chưa có c.h.ế.t tâm... Nàng đến cùng lúc nào mới có thể tỉnh ngộ đây?"
Đem một chút khoai lang cuối cùng ăn vào miệng, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ tay.
Cũng không đáp lại.
Lưu Tiểu Hoa hận nàng, là bởi vì cảm thấy nàng và Hứa Văn Lợi không rõ ràng.
Mà Hứa Phương Hứa Đoạn, còn có Hứa Liên từ nhỏ ở trong hoàn cảnh như vậy.
Tai nghe mắt bị nhiễm, lòng dạ sẽ lệch đi.
Hình như cũng rất bình thường.
Cho nên, không có gì đáng nói.
Trò chuyện một chút, thời gian không còn sớm.
Mọi người kết bạn rời đi.
Đưa tiễn tất cả mọi người xong, Tiền Mộc Mộc đóng cửa sân lại.
Đi vào nhà chính.
Hứa Tiểu Bảo đưa khăn ướt tới.
"Nương, rửa mặt."
Tiền Mộc Mộc nhếch môi cười khẽ.
"Được."
...