Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời phía sau, Hứa lão thái thái không dám nói ra, nhưng ý tứ trong đôi mắt kia lại đã lộ rõ từ sớm.

Tiền Mộc Mộc lắc đầu ảo não mà xua tay.

"Không phải, người đang nghĩ cái gì thế?"

Nàng kéo lão thái thái đến giữa viện, thành thật bắt đầu giới thiệu: "Vị này tên là Linh Nhất, hắn sự định nhận Hứa Gia Tề làm nghĩa tử, muốn để nhị lão hai người nhìn xem."

Hứa lão thái thái hơi nhướng mày, "Ồ" một tiếng.

"Chờ đã, gì cơ?"

Bà ấy quay quanh Linh Nhất một vòng, sờ cằm nhận xét: "Nhìn dáng người cũng được. Vị tiểu ca này, ngươi làm cái gì?"

"Làm sai vặt trong Vương phủ, làm một ít việc linh tinh." Linh Nhất nói tổng quát mà mơ hồ, về phương diện nghề nghiệp, hắn cũng không muốn tiết lộ quá nhiều.

"Sai vặt ở Vương phủ?! Ai dô, đó chính là đại quan đấy, ngươi còn rất có bản lĩnh." Miệng Hứa lão thái thái khen ngợi, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng tán thưởng.

Đối với bách tính thường dân mà nói, có thể tiếp xúc với vương thân quý tộc, đều là ân huệ trời ban, chỉ là bà ấy đã làm nông dân cả đời, cũng chưa từng gặp người quyền cao chức trọng.

Linh Nhất cười phụ hoạ.

Hứa lão thái thái lại hỏi tình hình gia đình của Linh Nhất. Khi nghe nói đối phương không có cha nương, cũng không có huynh đệ tỷ muội, bà ấy không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nắm lấy tay Linh Nhất vỗ vỗ, Hứa lão thái thái lau giọt lệ trong mắt, "Đúng thật là quá đáng thương, tạo nghiệp."

Linh Nhất cau mày, không quá quen với việc đột nhiên có người thân cận như vậy, nhưng đối với lòng tốt và từ ái của lão nhân gia, hắn cũng có chút không nỡ từ chối.

Tiền Mộc Mộc nhìn ra vẻ rối rắm và phản kháng trên mặt Linh Nhất, bà ấy kéo Hứa lão thái thái về bên người mình.

"Tiểu gia hoả." Hứa lão đầu hút một hơi tẩu thuốc, "Nhận hài nhi nhà ta làm nghĩa phụ, sau này chúng ta chính là người một nhà, có việc gì chỉ cần chúng ta giúp được, chúng ta chắc chắn sẽ giúp."

Linh Nhất khẽ gật đầu.

"Cảm ơn."

Hàn huyên đơn giản mấy câu, Tiền Mộc Mộc dẫn người đi.

Dọc theo con đường nhỏ, trở về cuối thôn.

"Ngươi biết nhóm lửa không?" Tiền Mộc Mộc hỏi Linh Nhất.

"Biết, cần giúp đỡ không?"

Tiền Mộc Mộc cũng không khách sáo, rất thẳng thắn nói: "Đúng, hôm nay chúng ta sẽ làm bánh nếp, đám hài tử đều đang ngủ, phiền ngươi một chút."

Linh Nhất làm động tác xắn tay áo, liếc trái liếc phải trong viện một cái, rồi thẳng bước đến dưới mái hiên, ôm một bó củi lớn vào phòng bếp, ngồi trước hố bếp nhóm lửa.

Nhìn dáng người ta làm việc nhanh nhẹn, Tiền Mộc Mộc cũng bắt đầu vội vàng rửa nếp, bỏ vào chõ đồ để hấp, xung quanh miệng chõ trải vải bố, để hơi nóng tập trung hơn.

Lửa lớn cháy từ từ, hương thơm của nếp dần dần lan ra, tuỳ ý khuếch tán khắp trong phòng bếp.

Hấp được vài canh giờ, Tiền Mộc Mộc mở ra nhìn, đã chín hoàn toàn.

Nàng gọi Linh Nhất, cùng nhau bê nồi cơm nếp xuống, lại bế cái máng đá ở góc phòng chuyển vào trong viện.

"Nương, đây là muốn làm bánh nếp sao?" Lý Nha Nhi đi từ trong phòng ra, nhìn thấy bày biện trong viện, nàng ấy hỏi.

"Ừm, bây giờ làm xong, đợi đám hài tử dậy là có thể ăn." Tiền Mộc Mộc nói, cầm thìa lớn múc cơm nếp vào máng đá.

Tiếp đó chia cho Linh Nhất một cái chày gỗ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, "Giúp một tay, lát nữa sẽ cho ngươi ăn nhiều hơn một chút."

"Chỉ là chuyện nhỏ." Linh Nhất nhận lấy chày gỗ, giơ cao lên rồi giã mạnh xuống.

Tiền Mộc Mộc cũng vung chày gỗ lên, một cái nối tiếp một cái mà đập xuống. Lý Nha Nhi vội vàng đi rửa tay, đứng bên cạnh nhúng nước, sau đó đảo gạo nếp trong máng đá.

Ba người phối hợp trái phải, nếp trong máng đá rất nhanh đã thành hình, lại đập thêm một lúc nữa rồi đổ vào trong cái nia rải đầy bột đậu.

 

Cửa viện bị đẩy ra một góc.

Nhị lão Hứa gia đến.

Nhìn thấy đang giã nếp, bọn họ cũng không lên tiếng, lặng lẽ rửa tay rồi giúp đỡ, nặn bánh nếp đã giã xong thành từng nắm tròn rồi đặt gọn.

Gạo nếp hấp xong, tổng cộng giã ba máng, Tiền Mộc Mộc mệt đến nỗi phải gọi là sức cùng lực kiệt, cánh tay nàng tê nhức muốn chết.

Cả người bại liệt ngồi dưới mái hiên, hoàn toàn không muốn động đậy.

Những người khác cũng rất mệt.

Ngồi nghỉ hoà hoãn một lát, Tiền Mộc Mộc đứng dậy đi vào trong phòng bếp. Thời gian không còn sớm nữa, nếu không nấu cơm thì trưa sẽ không có gì để ăn.

Hứa lão thái thái và Lý Nha Nhi, chân trước chân sau bước vào, mỗi người làm việc của mình, phối hợp một cách có trật tự với Tiền Mộc Mộc.

Chỉ trong một lát.

Một mâm cơm lớn, được nấu xong.

Tiền Mộc Mộc đến phòng ngủ bên trái, gọi hết hài nhi nhà mình dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quế Tử bọn nó, từ khi trưởng bối nhà mình về, đã được gọi theo về từ sớm.

Cả đại gia đình đều ngồi vây quanh gian chính, dưới bàn đang đốt than. Nhị lão và Hứa Tú Dương, còn có với Tiền Mộc Mộc và Lăng Nhất ngồi ở bàn chính.

Mấy hài tử và Lý Nha Nhi, ngồi một bàn.

Món chính là bánh nếp, ăn kèm các món thịt và đồ chay, mọi người ăn đến mức miệng mồm bóng loáng.

"Nếp nhà cháu năm nay rất ngon, vị còn rất dẻo ngậy." Hứa Tú Dương vê một miếng bánh nếp, cắn từng miếng nhỏ, ăn rất chậm.

Tuổi đã cao răng miệng không tốt, nhưng ông ấy vẫn rất thích món này.

"Cháu mua ở trong huyện." Tiền Mộc Mộc múc một thìa đậu phụ lớn, bỏ vào trong bát của Hứa Tú Dương, "Đậu phụ này ăn rất mềm, thúc nếm thử."

Hứa Tú Dương cười gật gật đầu, cầm thìa múc một thìa nhỏ rồi húp, đậu phụ vừa vào miệng đã tan ra, mùi vị chua chua cay cay, conf rất ngon miệng.

"Không tệ không tệ." Nụ cười trên mặt Hứa Tú Dương lộ ra thêm nếp nhăn, rõ ràng rất thích món đậu phụ này.

"Thích thì ăn nhiều hơn một chút." Hứa lão thái thái chuyển cả đĩa đậu phụ đến trước mặt Hứa Tú Dương, "Tam đệ, đệ phải ăn nhiều hơn một chút, ngươi xem ngươi gầy thế này… Sao trông ngươi còn gầy hơn cả năm ngoái."

"Đúng, bạn già ta nói đúng." Hứa lão đầu cũng lên tiếng phụ họa, trên mặt ông ấy mang theo vài phần nghiêm túc, "Đệ chỉ có một mình, phải chăm sóc bản thân cho tốt."

Trên mặt Hứa Tú Dương nở nụ cười, để từng lời quan tâm vào trong lòng, lặng lẽ ghi nhớ ý lòng tốt này.

Hứa lão thái thái chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, có hơi xấu hổ nói với Linh Nhất: "Con lỗi tiểu gia hoả, ta làm thế này… Nếu ngươi cũng thích ăn đậu phụ, ta này không phải là làm chẳng ra thể thống gì rồi."

Hứa lão thái thái ngập ngà ngập ngừng, ậm ờ nói, nhưng Linh Nhất nghe ra được ý chính trong đó.

Hắn mím môi, khóe miệng mang theo chút ý nụ cười.

"Tất cả các món ăn đều rất ngon, ta ăn những món khác cũng được. Hứa tam thúc răng miệng không tốt, chăm sóc nhiều hơn một chút cũng là nên làm, không cần quá kiêng nể ta."

Hắn đến đây, cũng không nhận được tiếp đón với quy củ cao gì, ngược lại Tiền Mộc Mộc đối xử với hắn như người nhà mình, có cái gì nói cái đó.

Hai bị lão nhân cũng là như vậy.

Chăm sóc tỉ mỉ từng chi tiết, quan tâm trong từng câu nói, mỗi một điểm đều đang lay động hắn.

Gia đình này rất ấm áp, ấm áp đến nỗi không hiểu sao hốc mắt hắn cay cay…

Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng hỏi:

"Ăn thêm một bát nữa?"

Linh Nhất sửng sốt.

Nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, lại cúi đầu nhìn xuống cái bát đựng bánh nếp, bên trong đã trống không, hắn ngừng lại một lát, bỗng nhiên cười.

"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK