Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cuộc sống cuối cùng cũng trở lại bình yên." Hứa Tú Dương nói.

"Còn không phải sao, cuối cùng cũng xong việc rồi." Hứa lão đầu nói.

"Nương, ngày mai con có thể đến nhà Tam gia gia không?" Hứa Tiểu Bảo nhặt hạt cơm dính trên má cho vào trong miệng, đôi mắt long lanh chớp chớp.

"Đi, sao lại không đi? Trước kia như thế nào, bây giờ cứ như thế." Còn chưa đợi Tiền Mộc Mộc mở miệng trả lời, Hứa Tú Dương đã trả lời câu hỏi này thay nàng.

Hứa Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn nương thân, Tiền Mộc Mộc cười rồi vuốt ve cái đầu nhỏ xù xù.

"Tam gia gia của con nói đúng, trước đây chúng ta sống thế nào, bây giờ cứ sống như thế."

"Vâng vâng." Hứa Tiểu Bảo gật đầu như gà mổ thóc, "Con biết rồi!"

"Bắt đầu từ ngày mai Tiểu Bảo phải cố gắng! Tứ ca của con đã thi đậu đồng sinh rồi, con cũng không thể thua kém nó mới được." Hứa lão thái thái cười đùa động viên.

"Nãi nãi, con sẽ làm được! Mọi người chờ mà xem! Con nhất định sẽ trở thành đại thần y!" Hứa Tiểu Bảo như được tiêm m.á.u gà, hưng phấn dị thường.

Mấy người lớn nhìn thấy vậy, cười ha hả.

Hứa Gia Tề ngồi bên cạnh, cũng âm thầm thề trong lòng, sẽ cầm lên lại nghề thêu của mình, cố gắng luyện tập!

Đêm đầu tiên trở về thôn, cả nhà Tiền Mộc Mộc trôi qua trong tiếng cười vui vẻ.

Ngày hôm sau.

Mấy hài tử vẫn còn đang trong giấc mộng, Tiền Mộc Mộc dậy từ sớm, mặc y phục đi đến dưới hiên nhà, nghe thấy ồn ào ngoài kia.

Nhị lão cũng không có nhà.

Nàng đi đến phòng bếp nhóm lửa đun nước, rửa mặt qua loa, lúc này mới có thời gian rảnh ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Vừa ra khỏi cửa thì gặp Mã A Muội.

"Đại tẩu, sao ngươi lại ở chỗ này?!" Mã A Muội ngạc nhiên hỏi.

"Ta ở chỗ này thì có gì lạ?" Tiền Mộc Mộc đáp lại một câu, rồi đi theo tiếng ồn ào.

Mã A Muội nhìn nàng đi về phía bên kia, nhướng mày, thấy hơi kỳ lạ.

"Đại tẩu, ngươi còn chưa biết sao, nha dịch đã đến thôn chúng ta rồi."

Bước chân của Tiền Mộc Mộc khựng lại một chút.

"Nha dịch đến thôn chúng ta làm gì?"

Mã A Muội bĩu môi, "Làm cái gì trong lòng ngươi không phải rất rõ ràng sao, dù sao ngươi cũng là người hay gây chuyện nhất, nói không chừng lần này lại là ngươi bảo Lý Chính gọi nha dịch đến thôn chúng ta bắt phạm nhân."

"Bệnh thần kinh." Tiền Mộc Mộc mắng một câu, đi đến chỗ náo nhiệt, vừa định tóm một người hỏi, đã thấy trưởng thôn chống gậy, nước mắt lưng tròng khóc thảm thiết không thôi.

"Trưởng thôn, ngài khóc cái gì?" Tiền Mộc Mộc móc khăn tay ra, nhét vào trong tay của trưởng thôn, "Có chuyện gì thì chúng ta bàn bạc giải quyết là được, đừng khóc."

Trưởng thôn quay đầu lại với đôi mắt đẫm lệ, cánh môi khẽ mở, run run nói:

"Đại chất nhi tức, quan phủ đến thôn chúng ta trưng binh, hai nhi tử của ta đều có tên trong danh sách… Đại Liên nhà cháu cũng có tên."

Tiền Mộc Mộc: "!!!"

Tiền Mộc Mộc chen qua đám người, xông lên phía trước, ở chỗ trống trải phía trước có mấy tên quan binh đang đứng, hai người dẫn đầu đứng hai bên cầm một cuộn giấy.

Trên cuộn giấy, có khoảng ba trăm tên.

Bao gồm nam sinh thanh liên lao động của cả thôn.

Đưa mắt quét nhanh qua cuộn giấy một lượt, tên Hứa Gia Liên nằm giữa đám tên nổi bật hẳn lên, Tiền Mộc Mộc mở to đôi mắt, không dám tin tưởng mà lùi về sau.

Lùi ra khỏi đám người, đầu nàng vang lên tiếng ong ong.

Trên chiến trường đao kiếm không mắt, Hứa Gia Liên chỉ là một nông dân biết một chút tính toán, nếu đi đến chiến trường rất có khả năng sẽ không thể trở về…

"Làm sao bây giờ? Hài nhi nhà ta cũng có tên trong đó!" Trương thẩm tử nắm lấy cánh tay của Tiền Mộc Mộc lắc mạnh, trong mắt ngấn lệ, "Mộc Mộc, lần này đi chắc là sợ là không thể gặp lại nữa rồi…"

"Ngươi nói chúng ta khổ sở ở trong núi hơn một tháng, hôm qua vừa mới thoát nước lũ xong, giờ mới được ở nhà của mình một ngày, mở mắt ra đã xảy ra chuyện này… Ông trời ơi làm sao sống nổi đây!"

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc vô hồn, trong lòng bi thương tột cùng.

Lời của Trương thẩm tử nói, sao không phải là lời nàng muốn nói.

 

Nàng không mong mấy hài tử giàu sang phú quý, chỉ mong bình an vui vẻ, thuận lợi cả đời.

Nhưng bây giờ…

Lý Chính đi qua.

"Viết thư gọi Hứa Gia Liên trở về, mau lên."

Tiền Mộc Mộc mím cánh môi.

"Nhất định phải viết sao?"

"Nhất định phải, trong thư nhất định phải nhắc đến Hứa Tri lễ."

Hàng mi Tiền Mộc Mộc rung rung.

"Nhi tử Tri lễ của ngài cũng có tên trong đó?"

Vẻ mặt của Lý Chính có vẻ chán nản trong chốc lát, lạnh nhạt nói: "Cuộn giấy tuyển binh lần này, bao gồm cả thanh trung niên của cả thôn, nó không phải ngoại lệ."

Tiền Mộc Mộc cụp mắt xuống.

"Đúng vậy, loại chuyện này lão bách tính chúng ta làm sao có thể là ngoại lệ được chứ, ngoại lệ và đặc biệt đều xảy ra trên người của quyền quý…."

Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của Tiền Mộc Mộc, Lý Chính không nhịn được mà nhiều miệng:

"Ta biết ngươi nhiều chủ ý, nhiều biện pháp, nhưng ta không thể không cảnh cáo ngươi, thời gian như thế này đừng có bất kỳ ý nghĩ xấu nào, thành thật gọi Hứa Gia Liên trở về."

Tiền Mộc Mộc bỗng cảm thấy da đầu tê dại.

"… Lý Chính, sao ngài biết ta đang nghĩ cái gì?"

"Vừa mở miệng ngươi đã nói quyền quý đặc biệt gì đó, không phải chính là muốn giúp Hứa Gia Liên trốn khỏi lần trưng binh lần này sao, nhưng chuyện này không phải trò đùa, cũng không phải chỉ dựa vào bản lĩnh của mình ngươi, là có thể giúp Hứa Gia Liên trốn thoát."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Mạng người thời cổ đại như cỏ rác.

Nàng tất nhiên biết ý nghĩ của mình rất thấp kém, không có đại cuộc, nhưng chỉ cần có thể làm Hứa Gia Liên bình an vô sự, cho dù nguy hiểm thế nào nàng cũng muốn thử.

Nhìn thấy vẻ mặt không cho là vậy của Tiền Mộc Mộc, Lý Chính trở nên nghiêm túc.

"Đào binh, ngươi biết hậu quả là gì không? Tổ tiên ba đời đều sẽ bị liên lụy, ngươi sẽ bị bắt đi làm kỹ nữ, mấy hài tử của ngươi cũng sẽ bị bắt đi làm đồng đinh trong quân đội, cha mẹ chồng ngươi cũng không thể thoát khỏi cảnh bị bắt."

Tiền Mộc Mộc: "…"

Lý Chính thở dài một hơi.

"Ngươi không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho mấy hài tử và cha mẹ chồng của ngươi. Không tự ý làm một số chuyện liên luỵ cho người khác, mới là thật sự tốt."

Tiền Mộc Mộc tâm phiền ý loạn mà gãi gãi tai, "Cảm ơn Lý Chính đã nhắc nhở, Lý Chính, ta về trước."

"Con bò vàng nhà ngươi, lát nữa ta bảo Toàn Bách Xuyên mang tới cho ngươi."

Tiền Mộc Mộc ngạc nhiên!

"Bò không bị giết?"

Lý Chính á khẩu nghẹn lời, "Nói như thể ngươi là người ngoài cuộc, bò vàng có bị g.i.ế.c hay không, ngươi lại không biết sao?"

Tiền Mộc Mộc dang tay rồi nhún nhún vai.

"Ta thật sự không biết. Nhiều chuyện như vậy, người trong thôn lại thích gây chuyện, ta nào có thời gian để quan tâm."

Từ khi nàng phát hiện, rất có thể không giữ được bò vàng, nàng đã không quá để tâm đến chuyện này nữa.

Chỉ là một con bò mà thôi.

Đợi có tiền rồi mua lại là được.

"Ngươi người này, aiz…." Lý Chính không biết nói cái gì mới tốt, một con bò vàng chính là bạc có thể di chuyển, cho dù g.i.ế.c thịt cũng có thể ăn được một khoảng thời gian, Tiền Thị lại có thể nghĩ thoáng như vậy, còn không chút bận tâm.

"Bò vàng, là ta thuyết phục mọi người đặc biệt giữ lại cho ngươi, khoảng thời gian này đều nuôi ở làng Phàn Hoa, dắt về nuôi cho tốt, còn có thể làm được ít việc."

Lời này của Lý Chính nói rất chân thành, thuyết phục đám người đó ước chừng cũng phải tốn không ít công sức, Tiền Mộc Mộc đều nhìn vào trong mắt.

"Vậy ta không nói cảm ơn nữa, sau này sẽ tặng ngài một ít gì đó."

"Không cần, cứ giữ lại ăn đi." Lý Chính vẫy vẫy tay, quay người rời đi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK