Lông mày của Linh Nhất hơi nhíu lại.
Quan hệ phức tạp?
Ý gì?
Ôm mấy khúc gỗ đi vào trong phòng bếp, quen cửa quen nẻo mà ngồi trước lò bếp, hắn mím môi dưới: "Giữa ta và hắn, vốn dĩ không có ân oán vướng mắc gì, là hắn trộm đồ của chủ tử ta, ta phụng mệnh bắt về."
"Ồ..." Tiền Mộc Mộc kéo dài giọng.
"Vậy nên, quan hệ giữa ta và hắn không phức tạp." Linh Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiền Mộc Mộc.
"Ừ..." Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt, "Ngươi đây là đang giải thích với ta sao?"
Linh Nhất hơi bối rối.
"Phải không?"
"Ngươi hỏi ta sao?" Tiền Mộc Mộc cũng bối rối.
Linh Nhất trước nay luôn trầm ổn lạnh lùng, bỗng cảm thấy hơi mất tự tin, hắn ho khẽ một tiếng.
"Ta không nói gì cả."
Nhìn vào đôi mắt bối rối đó, Tiền Mộc Mộc phụt cười ra tiếng, cũng không nói gì nữa.
Bỏ gạo vào nồi hấp, Hứa Gia Thạch mang khoai tây đã gọt vỏ và rau đã rửa sạch vào, Tiền Mộc Mộc cầm d.a.o thái đồ ăn cắt ra, cho vào chảo xào.
Tiếng xèo xèo của xèng cơm va vào thành chảo, cùng mùi thơm của món ăn len vào mũi, phòng bị trong lòng Linh Nhất từng chút từng chút một tan biến.
Ngước mắt nhìn bóng dáng đang bận rộn xào nấu bên bàn bếp, nàng ở dưới hơi nóng bốc lên, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo có hơi mờ ảo, tăng thêm một phần khói lửa và vẻ dịu dàng.
Lòng Linh Nhất khẽ rung động, ánh sáng phản chiếu trong mắt lay động một thoáng, khiến hắn trông ít lạnh lùng hơn bình thường ba phần, nhiều hơn vài phần dịu dàng.
"Gia Thạch, lại đây bê đồ ăn!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Một tiếng gọi to đầy sức mạnh, kéo Linh Nhất đang đắm chìm trong khoảnh khắc đẹp đẽ trở về với hiện thực.
Lông mi run rẩy, hắn che ngực.
Hắn có loại cảm giác, sắp phát điên rồi.
…
Sáng sớm.
Mặt trời còn chưa mọc, trời lạnh buốt.
Tiền Mộc Mộc ôm cánh tay xoa xoa, mở to cửa viện, tiếp đó nhóm lửa nhóm bếp nấu cơm sáng.
Bữa sáng đã nấu xong đám hài tử còn đang ngủ, Tiền Mộc Mộc cũng không gọi, tự mình ăn xong rồi đi ra ruộng.
Thời gian còn rất sớm, người trên ruộng cũng không ít.
Trên đường đi Tiền Mộc Mộc còn gặp thẩm tử Trương thẩm và thẩm tử Từ gia, thậm chí còn gặp Hứa bà đỡ.
Gần đây thời tiết không tệ, mùa màng trên ruộng mọc tốt, mọi người đều bận rộn việc đồng áng, cũng không có thời gian tán gẫu.
Tiền Mộc Mộc ngồi xổm trong ruộng, vẻ mặt mệt mỏi nhổ cỏ, công việc này cứ dăm ba ngày lại phải làm một lần, nàng đã làm đến phát chán.
Dưới bờ ruộng, truyền đến tiếng nói thì thà thì thầm.
"Ngươi có bị ngu hay không?! Chỉ cần lao đầu vào là bắt được con thỏ đó rồi!" Hứa Ngật Đáp đầy miệng oán trách.
"Ngươi nói dễ nghe, trong bụi đó toàn gai, ta lao vào còn chẳng phải thành con nhím sao." Vương Cẩu Đản trợn mắt, không vui đáp lại.
"Ai dô! Này liền không hay rồi, con thỏ to như vậy cứ thế mà vụt mất trước mắt, cái gì cũng không ăn được." Hứa Ngật Đáp dang hai tay ra, nhún vai bước qua một gò đất nhỏ, hoàn toàn không nhận ra người đang đến gần phía sau.
Vương Cẩu Đản mắt tinh nhìn thấy, định mở miệng nhắc, lại bị ánh mắt kia hù cho không dám lên tiếng.
"Đúng thật là phí công ta dậy sớm thế vậy, cuối cùng chẳng bắt được cái gì..." Hứa Ngật Đáp còn đang oán trách.
Đột nhiên cổ bị một bàn tay đặt lên, hơi phát lạnh, nó từ từ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hạnh ngậm nụ cười, tim đập mạnh một cái.
"Hứa, Hứa thẩm thẩm..."
Tiền Mộc Mộc cong môi cười một tiếng.
Bàn tay trượt xuống phía trước, nàng đột nhiên siết chặt lại, mặt mày treo nụ cười âm trầm, "Hứa Ngật Đáp, ngươi còn nợ ta một cái răng đấy."
Hai chân Hứa Ngật Đáp không chịu kiểm soát mà run lên, mắt liếc nhìn n.g.ự.c của Tiền Mộc Mộc, lưu manh giơ tay sờ lên!
Tiền Mộc Mộc trợn mắt, tát một cái vào mặt!
Cái tát đánh vào mặt, Hứa Ngật Đáp trong lúc đau đớn, còn không quên nhân cơ hội này chạy trốn!
Cổ chân đột nhiên bị kéo lại!
Hứa Ngật Đáp mất thăng bằng, mặt úp xuống đất, mồm ngậm đầy bùn.
Nó lổm ngổm bò từ dưới đất dạy, đau đầu truyền đến cơn đau vì bị lôi kéo, lông mày nhíu thành một đoàn, miệng phát ra tiếng a a a kêu thảm.
Liếc nhìn Vương Cẩu Đản hỗ trợ, Tiền Mộc Mộc cong môi cười rất mỉa mai, tay càng siết chặt hơn.
"Ngươi chạy được mồng một thì, ngươi còn chạy được ngày mười lăm sao?"
Hứa Ngật Đáp hai tay xoa da đầu, đau đến mức nước mắt chực chờ trào ra, "Ta sai rồi ta sai rồi, ta không dám nữa, trước đây ta là bị dọa sợ, Hứa thẩm thẩm tha cho ta đi, ta cảm ơn cả nhà thẩm..."
"Không cần cảm ơn cả nhà ta, ngươi chỉ cần trả lại ta một cái răng là được." Mắt Tiền Mộc Mộc lạnh lùng, vung nắm đ.ấ.m lên, đập thẳng vào cái răng cửa kia!
"Áaaaaa!!!"
Tiếng kêu thảm thiết xé toang bầu trời.
Hứa Ngật Đáp che miệng đầy máu, lăn qua lăn lại trên đất, lưỡi cảm nhận được hai vật cứng, nó phun ra vào lòng bàn tay, mới phát hiện là hai cái răng cửa.
Một cái trên, một cái dưới.
Tiền Mộc Mộc vẩy vẩy bàn tay đau đớn trầy da, cười to nói: "Ai dô! Thật ngại quá, không kiểm soát được sức lực, này ra tay hơi mạnh một chút, ta tin chắc ngươi nhất định sẽ không để tâm đúng không."
Hứa Ngật Đáp khóc hu hu, "Ta nhất định ta nhất định sẽ bảo tỷ ta thu thập ngươi, nương ta và cha ta sẽ không tha cho ngươi!"
"Ta đợi, ha." Tiền Mộc Mộc cười đáp một câu, âm cuối ngỗ ngược.
Đi lên bờ ruộng, trở về ruộng nhà mình, giữa mi mày nàng hiện lên ý cười, đột nhiên cảm thấy việc nhổ cỏ ruộng cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều.
…
Thời gian qua giữa trưa.
Trong viện đang phơi thóc, Hứa Gia Tề ngồi bên cạnh, luyện tập kiểu mới hoa mới học được, thỉnh thoảng còn vung gậy lên đuổi những con chim sẻ đang ăn lương thực.
"Ăn cơm thôi, Tiểu Tề." Tiền Mộc Mộc bưng món ăn, đi đến bên cạnh cười gọi.
"Vâng! Đến ngay!" Hứa Gia Tề đặt khăn xuống, chạy lon ton đi rửa tay, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!" Tiền Mộc Mộc liên tục đứng dậy, gắp thức ăn cho hài tử nhà mình, ý cười bọc trong lời nói, khiến ai cũng có thể nghe ra được.
Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của nương thân nhà mình, Hứa Gia Thạch tràn đầy tò mò hỏi: "Nương, người ở trong ruộng đã xảy ra chuyện gì, vui vẻ như vậy?"
"Có sao?" Tiền Mộc Mộc sờ lên mặt mình một cái, hơi thu lại ý cười, "Ta đòi lại cái răng mà Hứa Ngật Đáp nợ ta."
Chuyện Hứa Ngật Đáp và Vương Cẩu Đản bắt Hứa Hạnh Phúc đi ăn, sau đó nàng có kể cho mấy hài tử nghe, nhưng cũng nghiêm khắc dặn dò không được tự ý đi gây sự trút giận.
Mấy hài tử đều rất nghe lời, không chủ động đi chọc ba tên tiểu khốn nạn đó.
Hứa Gia Thạch vừa nghe vậy, lập tức trở nên kích động, "Thật sao?!"
"Ừm!" Lông mày Tiền Mộc Mộc nhếch cao.
"Tuyệt quá!" Hứa Gia Tề vui mừng nói.
"Nhưng mà..." Hứa Tiểu Bảo bẹp miếng, "Dù có đánh c.h.ế.t Hứa Ngật Đáp, Hứa Hạnh Phúc cũng không thể trở về được nữa."
Tiền Mộc Mộc thầm lặng thở dài.
Nâng tay lên, sờ đầu tiểu nha đầu.
"Tiểu Bảo nói đúng, cho dù chúng ta có làm nhiều hơn nữa thì cũng đã muộn. Chủ yếu là nương nghĩ, đừng để Hứa Hạnh Phúc c.h.ế.t một cách vô giá như vậy."
"Vâng, con biết ý của nương." Hứa Tiểu Bảo ngoan ngoãn mím môi cười, "Hứa Hạnh Phúc nhất định sẽ như cái tên của nó, kiếp sau sống vừa hạnh phúc vừa vui vẻ."
Trong mắt Tiền Mộc Mộc loé lên ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chắc chắn sẽ như vậy."