Mùi ngọt của bánh ngọt bay vào trong mũi, môi Hứa Gia Tề khẽ mở ngậm lại, bánh phù dung tan ra ở trong miệng, ngọt ngào, mềm tan.
Đôi mắt đẫm lệ kia hơi mở to, giọng nói khàn khàn của nó như muốn hỏi.
Nhìn thấy nhóc con chịu ăn, Phạm Ngọc An cười nhẹ, lại cầm lấy một miếng đưa tới, giống như một tỷ tỷ nhà bên, vừa dịu dàng lại hào phóng.
Hứa Gia Tề ăn mấy miếng, tâm tình có chuyển biến tốt đẹp, nó nắm chặt khăn tay của nương nhà mình tự mình lau sạch nước mắt trên mặt.
Tiền Mộc Mộc mím môi cười cười.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu, nàng đứng lên đi vào phòng bếp lấy chén bát ăn cơm, chuẩn bị ăn cơm chiều.
Gió lạnh thổi vù vù, bông tuyết như thác nước trút xuống, phủ kín mặt đất một tầng tuyết dày, tựa như phủ lên một tấm chăn bông trắng noãn.
Bên ngoài trời đông giá rét, trong nhà chính Hứa gia cuối thôn hòa thuận vui vẻ, màn cửa ngăn cản gió tuyết, cửa sổ mở ra một khe nhỏ thông gió.
Cả gia đình vây quanh lò lửa, một đũa tiếp một đũa gắp thức ăn từ trong nồi lớn, khi thì nói chuyện với nhau hai tiếng, khi thì hự hự ăn cơm.
"Nương, ngày mai người phải lên trấn đúng không?" Lý Nha Nhi gắp một miếng cải trắng, lại múc chút canh trộn vào trong chén.
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng, tháng trước ta hỏi Tô tiên sinh, hắn nói là hai ngày này nghỉ, có thể nghỉ nửa tháng, ngày mai ta đi lên trấn đón hai huynh đệ Tiểu Lăng về."
Lý Nha Nhi lùa miếng cơm, chậm rãi nhai nuốt xuống, "Vậy ngài đừng quên mua câu đối, mấy ngày nay cũng nên dán rồi."
"Ta đều nhớ kỹ, yên tâm đi." Tiền Mộc Mộc khom người duỗi đũa gắp thức ăn, ngoài miệng đáp lại.
Cả một nồi cải trắng lớn đều được ăn sạch sẽ, một chút nước dùng cuối cùng cũng được trộn với cơm.
Cầm bát đũa đến bên phòng bếp, Tiền Mộc Mộc chịu lạnh, tay chân nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh trong phòng bếp sạch sẽ, lại vội vàng chạy về nhà chính.
Sau khi ăn cơm xong hơ lửa, rất dễ mệt mỏi rã rời. Tiền Mộc Mộc cũng không ngồi thêm, rửa mặt qua loa rồi trở về phòng ngủ.
...
Hôm sau.
Trời mới tảng sáng, Tiền Mộc Mộc liền thức dậy, rửa mặt qua loa, lái xe bò chạy lên trấn trên.
Tối hôm qua ăn cơm lúc đó tuyết rơi, về sau liền ngừng, trên đất cũng không có tuyết đọng quá dày, xe bò đi coi như thuận lợi.
Giờ vẫn còn sớm, vầng trăng khuyết treo trên cao, chiếu ra ánh bạc lạnh lẽo, tuyết rơi đầy đất chiếu sáng rực rỡ, chiếu sáng dọc đường đi.
Chuông trên cổ bò kêu leng keng, chậm rãi đi tới trấn trên.
Tiền Mộc Mộc đỗ xe bò ở ngoài trấn, đeo gùi đi đến con hẻm sâu trước, mở siêu thị hệ thống mua một đống quả hạch, kẹo và đồ ăn vặt cũng không quên mua, lại mua thêm mấy bộ câu đối.
Các loại nguyên liệu thượng vàng hạ cám khác cũng tương ứng mua một ít, tất cả nàng đều nhét hết vào trong gùi, bên trên đậy một cái bao tải lại.
Mang theo một cái gùi lớn đầy đồ vật, đi ra ngõ nhỏ, đi về phía cuối ngõ thành nam.
Hai tiểu tử kia, vẫn như thường ngày đứng ở cửa chính trông mong.
Lúc thấy giọng nói của Tiền Mộc Mộc xuất hiện ở đầu ngõ, bọn họ không kìm nén được xách theo cái túi chạy tới, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.
"Nương!" Hứa Gia Phục tràn đầy tinh thần hô to, nó giơ tay ôm eo Tiền Mộc Mộc, vùi đầu vào trong cọ cọ, nó không muốn xa rời nói: "Con rất nhớ người..."
Xoa nhẹ cái đầu nhỏ trong lòng, Tiền Mộc Mộc ấm giọng nói: "Ta cũng nhớ con. Ngoan, chốc nữa chúng ta về nhà thôi."
Nàng nhẹ nhàng đẩy tiểu tử kia ra, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Gia Lăng: "Tiểu Lăng."
Hứa Gia Lăng mím môi.
"Nương."
Chịu chủ động gọi nương, cũng coi là một tiến bộ lớn. Tiền Mộc Mộc gật gật đầu, cười nói tự nhiên nói: "Ngoan ngoãn. Ta đi chào hỏi Tô tiên sinh rồi chúng ta trở về."
Dứt lời, nàng nhấc chân đi vào trong cánh cửa lớn sơn đen như mực, cùng Tô Nam Chiết nói chuyện chúc mừng năm mới, lại nghe đối phương nói một chút tiến độ học tập của hai tiểu tử kia.
Tô Nam Chiết uống ngụm trà, nhuận giọng, hắn nói: "Hứa phu nhân, lão tam nhà ngươi đầu óc thông minh, tư duy nhanh nhẹn, ở chỗ ta thật sự là nhân tài không được trọng dụng."
"Năm sau ngài đưa hắn đi học phủ tốt hơn, điều này cũng có lợi cho sự phát triển trong tương lai của hắn, một nơi nhỏ như chỗ ta thật sự là chôn vùi tài năng của hắn."
Tiền Mộc Mộc gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng là trùm phản diện số một trong sách, bất kể là chỉ số thông minh hay là lực chấp hành đều mạnh hơn người bình thường.
Quay đầu lại cùng Tiểu Lăng tâm sự một chút, xem nó nghĩ thế nào, nếu thật sự có nhu cầu phương diện này, vậy nàng khẳng định cũng sẽ ủng hộ.
"Mặt khác." Tô Nam Chiết cân nhắc lời nói, mới tiếp tục nói: "Lão nhị nhà ngươi ở phương diện võ thuật có kiến giải độc đáo, nếu điều kiện tài chính nhà ngươi có thể chống đỡ, có thể suy nghĩ đưa hắn vào võ thuật đạo quán tương đối tốt, đào tạo cho tốt."
"Được, ta đã biết." Tiền Mộc Mộc gật đầu nói, "Đa tạ ngài chỉ điểm, thời gian không còn sớm, ta còn phải lên đường, xin cáo từ trước."
Cũng không phải khách lạ mới quen biết một hai ngày, Tô Nam Chiết cũng không chú ý quá nhiều, nghe vậy chỉ nói: "Đi thong thả, không tiễn."
Tiền Mộc Mộc ra khỏi phòng, dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài trấn, ngồi lên xe bò nhà mình, chậm rãi trở về thôn Lộ Sơn.
...
Đợi đến lúc về nhà, trời cũng tối dần.
Tiền Mộc Mộc đặt gùi vào trong nhà chính, xe đẩy dỡ xuống, bò cũng kéo đến hậu viện dùng cỏ khô đút ăn.
Mệt mỏi một ngày, Tiền Mộc Mộc cũng không có thời gian rảnh để nấu cơm, nàng vốn định đi vào phòng bếp tùy tiện làm một bữa, ngày mai lại làm một bữa phong phú, đã thấy trong nồi đang hấp cơm khoai lang.
Hứa Gia Thạch giống như một người lớn, giẫm lên ghế đẩu, cầm cái xẻng lật qua lật lại xào rau, nhìn thấy mẫu thân nhà mình trở về, nó lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười.
"Mẫu thân, người đã về rồi!"
Nhóc tỳ mười hai tuổi, xào nấu vụng về, nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng lại làm cho tâm Tiền Mộc Mộc ấm áp.
Mấy ngày nay nàng cũng coi như cưng chiều con cái trong nhà, nhưng mỗi đứa trẻ đều rất tự giác, cũng vô cùng nghe lời lại chịu khó, chưa từng nghĩ tới lười biếng.
Chính vì như vậy, nàng mới đau lòng, lại cảm thấy xót xa, đứa trẻ nhà mình chịu khó là chuyện tốt, nhưng điều này không khỏi quá hiểu chuyện.
Nàng tiến lên ôm tiểu tử kia lên, cầm lấy cái xẻng, tiếp tục lật đồ ăn trong nồi, có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải đã nói với con là ta trở về nấu cơm sao?"
Hứa Gia Thạch gãi gãi cái ót, ngây ngô cười: "Con chỉ nghĩ nương ở bên ngoài mệt mỏi một ngày, trở về có thể có miếng cơm nóng hổi, tâm tình nói không chừng sẽ tốt lên."
Trong lòng Tiền Mộc Mộc như được nhét một cục than nóng rực, sưởi ấm đến hốc mắt nàng cay cay.
"Có ngốc hay không."
Hứa Gia Thạch chống nạnh, bất mãn hừ một tiếng: "Con không ngốc đâu, vì nương cái gì con cũng sẵn sàng làm."