Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Mộc Mộc cau mày lại.

"Không phải ngươi đã kiểm tra thực lực của Tiểu Lăng rồi sao, sao còn phải gọi người khác đến kiểm tra? Phải kiểm tra bao nhiêu lần mới có thể giới thiệu võ quán?"

Lời nói của nàng vốn dĩ là phát ra từ nghi vấn, nhưng rơi vào tai Linh Nhất lại trở thành ý chất vấn và trách mắng, hắn hoảng loạn một thoáng, giải thích nói: "Là thế này, người đó là một bằng hữu tốt mà ta quen, ông ấy có thành tựu rất cao trong phương diện võ thuật."

"Chỉ là dưới danh nghĩa ông ấy có rất nhiều đồ đệ, nhưng chưa có đệ tử nội môn, lần này ông ấy đích thân đến đây, cũng là thể hiện ông ấy rất coi trọng chuyện này, nên mới hồi âm nói muốn tự mình đến xem, mà không phải bảo ta đưa đi làm đệ tử ngoại môn."

Nhìn ra sự hoảng loạn của Linh Nhất, Tiền Mộc Mộc cười đầy xin lỗi nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý trách ngươi, chỉ là chuyện này đầu năm ta đã nói muốn cho Tiểu Lăng một câu trả lời, này đã sắp đến cuối tháng năm rồi mà vẫn chưa có gì cả, trong lòng ta gấp gáp nên mới nói chuyện mất chừng mực."

Linh Nhất mỉm cười.

"Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu, dù sao cũng vì nóng lòng thương con."

"Ngươi tiếp tục làm việc, ta đi trước." Tiền Mộc Mộc sợ mình ở lại thêm nữa, lại nói lời gì đó bất lịch sự, nói xong quay đầu bước đi.

......

Đầu tháng sáu, trời trong xanh.

Hứa gia cuối thôn.

Tiền Mộc Mộc ngồi dưới gốc cây trong viện, phơi nắng, việc đồng áng đều đã xong hết, không có việc gì làm nên nàng quang minh chính đại mà lười biếng.

Cửa viện đột nhiên vang lên tiếng gõ.

"Vào đi, cửa không khóa." Tiền Mộc Mộc còn chẳng muốn đứng dậy, trên mặt che một cái quạt, mắt nhắm lại, vắt chéo hai chân rung rung, cực kỳ nhàn nhã.

Cửa viện được đẩy ra, Linh Nhất bước vào.

Sau lưng còn đi theo một ông lão tóc bạc phơ.

Tiền Mộc Mộc hơi nhấc quạt lên, nhìn thấy có khách đến nhà, nàng đứng dậy bê hai chiếc ghế đẩu đặt trong viện, lại bưng trà ra.

Linh Nhất và ông lão ngồi xuống, hắn giới thiệu: "Đây bằng hữu tốt mà ta nói với ngươi, lần này ông ấy đến chủ yếu là muốn xem Hứa Gia Lăng, Hứa Gia Lăng hiện tại có ở nhà không?"

"Có ở có ở!" Tiền Mộc Mộc liên tục gật đầu, "Đang ngay trong phòng, đợi chút ta gọi nó ra."

Nói xong, cô bước vào trong gian khách.

Vỗ vỗ vào cửa.

"Tiểu Lăng, mau ra đây."

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa mở ra.

Sáng dậy đi làm đồng quá sớm, Hứa Gia Lăng đang ngủ trưa, đột nhiên bị đánh thức thằng bé có hơi uể oải dụi dụi mắt, "Nương, chuyện gì vậy?"

"Có khách đến chơi, là Linh Nhất thúc thúc dẫn đến, nói muốn xem con, con mau tỉnh táo lại." Tiền Mộc Mộc vừa nói, vừa dùng hai tay xoa xoa má của Hứa Gia Lăng, như đang xoa một cục bột.

Thức ăn trong nhà quá ngon, má của Hứa Gia Lăng múp míp lên, hồng hào lại trắng trẻo, giống như một cục bột nở ra, mềm mại.

Mặt bị xoa tới xoa lui, Hứa Gia Lăng không nổi tính tình gì cả, bị ép phải chu miệng nói: "Con tỉnh rồi tỉnh rồi, nương."

"Thật ngoan!" Tiền Mộc Mộc vỗ đầu thằng bé như vỗ cún con, ôm vai thằng bé bước ra viện, đẩy về phía trước.

Quét mắt nhìn Hứa Gia Lăng từ trên xuống dưới, ông già vuốt vuốt râu, "Ngươi chính là Hứa Gia Lăng mà trong thư đã nói đúng không?"

Hứa Gia Lăng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: "Chính là vãn bối."

Trong mắt ông già lướt qua một tia hài lòng.

Lại chưa vội tỏ thái độ, ông ấy trầm ngâm một chút.

"Nhìn còn không tệ, ngươi chơi một đoạn trước đi."

 

Hứa Gia Lăng quay đầu nhìn Tiền Mộc Mộc, mang theo ý hỏi.

Tiểu tử này trước kia rất có chủ kiến mà, sao bây giờ chuyện gì cũng phải hỏi nàng trước? Trong lòng Tiền Mộc Mộc thấy kỳ lạ, trên mặt lại gật gật đầu.

Hứa Gia Lăng bước đến chính giữa viện, nắm chặt nắm đ.ấ.m ra quyền nhanh như chớp.

Mỗi chiêu mỗi thế, lúc nhanh lúc chậm.

Dưới chân vững chắc, vững như núi Thái sơn.

Đợi đến khi Hứa Gia Lăng chơi xong quyền pháp, tia hài lòng trong mắt ông lão càng đậm hơn, ông ấy quay đầu nói với Linh Nhất: "Chẳng trách được ngươi sẽ chủ động viết thư cho ta, hạt giống tốt như này cũng có thể để ngươi phát hiện ra, chẳng qua, sao ngươi không tự mình giữ lại đào tạo?"

Linh Nhất chỉ cười một tiếng, không trả lời câu hỏi này.

Trong mắt ông lão lóe lên vẻ nghi hoặc, ánh mắt quét nhìn trong viện, ông ấy lập tức hiểu ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây chỉ là một hộ gia đình bình thường thôi…

Cũng chẳng trách.

Trong lòng cảm thấy tiếc cho Linh Nhất một chút xíu, ông lão sau đó lại quay sang nhìn Tiền Mộc Mộc, "Ngươi là mẫu thân của Hứa Gia Lăng đúng chứ? Trước tiên ta tự giới thiệu một chút, ta họ Mạnh, tên một chữ Quân, ta muốn nhận Hứa Gia Lăng làm đồ đệ cuối cùng, không biết ngươi nghĩ thế nào?"

Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu với ông ấy.

"Nhà chồng ta họ Hứa, ta chủ yếu là muốn tìm cho thằng bé một sư phó học võ, để nó phát triển rực rỡ trong lĩnh vực mình giỏi, nếu ngài có thể nhận nó làm đệ tử, ta sẽ rất biết ơn. Chỉ là điều ta muốn biết chính là, địa chỉ võ quán của ngài ở đâu?"

"Công quán Hoa Không, núi Huyền Ô của thành Lâm Xuân." Mạnh Quân nói.

Là ở chỗ nào?

Mặt Tiền Mộc Mộc ngơ ngác.

Nhìn ra sự bối rối trên mặt Tiền Mộc Mộc, Linh Nhất mở miệng nói: "Cách chỗ này rất xa, đi một lần mất khoảng mười ngày."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Thời gian đi bằng xe ngựa."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Xa như vậy..."

Sau khi nghe được khoảng cách đường đi, Hứa Gia Lăng cũng im lặng.

Ông lão đối với chuyện này cũng không có gì phản ứng gì, chẳng qua nhìn thấy sự do dự trên mặt Tiền Mộc Mộc và Hứa Gia Lăng, ông ấy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói rõ.

"Cho dù gần đi chăng nữa, Hứa Gia Lăng cũng không thể cứ cách dăm ba bữa lại về nhà, huống chi công quán không cho phép người nhà thăm nom. Một khi lên núi, ba năm sau mới có thể xuống núi, trong thời gian này ngoài đệ tử trên núi và ta ra, nó không thể tiếp xúc với bất kỳ người hay việc gì ở thế giới bên ngoài."

"Ba, ba năm..." Tiền Mộc Mộc đã không thể dùng từ chấn kinh để mô tả nữa, đầu lưỡi nàng đẩy má, lộ ra một nụ cười khổ.

Nội tâm của Hứa Gia Lăng ngũ vị tạp trần, thằng bé bước đến bên người Tiền Mộc Mộc, kéo kéo góc áo của nàng, "Nương, người muốn con đi sao?"

Tiền Mộc Mộc rối rắm muốn chết.

Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Gia Lăng, bước đến trước Mạnh Quân, có hơi do dự nói: "Trên núi có an toàn không? Trong ba năm nếu ta muốn gửi y phục và một ít đồ ăn cho hài tử thì nó có nhận được không?"

"Gửi y phục và đồ ăn thì được, nhưng chỉ có thể giao cho người gác cổng, ngươi không thể vào." Mạnh Quân nói.

"A này..." Tiền Mộc Mộc khó chịu bứt rứt cào tim cào gan, không biết nên lựa chọn thế nào.

Bàn tay được nương thân nhà mình nắm lấy ấm áp, trong lòng Hứa Gia Lăng lập tức sinh ra sự lưu luyến. Cả ba năm cũng không thể gặp mặt nương, thằng bé có hơi không chịu nổi…

Mạnh Quân hoàn toàn không thể hiểu được sự rối rắm của mẫu tử hai người Tiền Mộc Mộc, sắc mặt ông ấy nhàn nhạt nói: "Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, chỉ là tạm thời xa nhau, sau này lại không phải không gặp nữa, thời gian ba năm rất nhanh, đặc biệt là khi học võ trong núi, chuyện trong chớp mắt mà thôi."

Lời này nói rất chân thành, lại không lay động được Hứa Gia Lăng, nhìn thấy dáng vẻ thằng bé bởi vì không nỡ xa nương thân nhà mình, trong lòng Mạnh Quân có hơi tiếc nuối, không tránh khỏi muốn thuyết phục thêm một chút.

Ông ấy nói: "Cơ sở của ngươi tốt như vậy, nếu cứ lãng phí ở chỗ này, đúng thật là đáng tiếc, cũng chính vì vậy mà ta mới vượt đường xa nghìn dặm đến chỗ này, ta hy vọng ngươi có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn, ngươi hẳn là cũng rất muốn sau này lớn lên bảo vệ nương ngươi đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK