Liếc nhìn thời gian cũng gần đến, Tiền Mộc Mộc đứng dậy.
"Con đi đón Thạch Đầu về."
"Trời lạnh thế này, đón cái gì chứ, nó tự biết phủ Chiến Vương ở chỗ nào." Hứa lão thái thái nói rồi, kéo Tiền Mộc Mộc ngồi xuống, "Đừng đi nữa, quá lạnh hứng gió cho khổ ra."
"Con vẫn nên đi một chuyến, tiện thể nói chuyện với hài tử đó." Tiền Mộc Mộc rút tay ra khỏi tay của Hứa lão thái thái, bước qua ngưỡng cửa ra ngoài.
"Vậy ta cũng xuống phòng bếp làm việc giúp." Hứa lão thái thái chống đầu gối đứng dậy từ từ, mấy ngày nay bà ấy vẫn luôn phụ việc trong phòng bếp của phủ, bởi vì tay chân nhanh nhẹn, quản gia còn rất vui lòng để bà ấy đến.
Lý Nha Nhi cũng ôm Hứa Hỉ Lạc đến mặt sau của bình phong cho hài tử bú.
Hứa Gia Tề lại tiếp tục công việc thêu thùa, Hứa Tiểu Bảo ôm sách y, chăm chú đọc.
Chỉ còn dư lại Hứa lão đầu ngồi bên lò sưởi.
Bọc một đầu gối.
Há miệng cười.
Nếu như không có chiến tranh và giặc cỏ.
Cuộc sống của nhà bọn họ đáng lẽ ra phải như thế này.
Chỉ hy vọng chiến tranh sớm kết thúc.
Ông ấy muốn về nhà rồi.
......
Đi qua hành lang, cửa lớn gần ngay trước mắt.
Dư quang khoé mắt của Tiền Mộc Mộc bỗng nhìn thấy một bóng người.
Có hơi quen thuộc.
Nghiêng đầu nhìn sang.
Là Phong Lam.
Tiểu thiếu niên bị thương rất nặng ở quận Minh Khê.
Nụ cười hiện lên trên khóe môi nàng, chào hỏi.
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Một bên mắt của Phong Lam đeo miếng che mắt, trong con mắt còn lại tràn đầy suy sụp và khói mù, im lặng lầm lì gật đầu một cái, tiếp đó quay người đi.
Biến mất ở cuối hành lang.
Nàng sửng sốt một chút.
Người trông cửa bên cạnh nói: "Hứa đại phu, từ khi Phong Lam thành người cụt tay mù một mắt, sau khi tân nương tử mới cưới cũng chạy theo nam nhân khác, tính cách trở nên cực kỳ quái gở, ngài tốt nhất vãn nên đừng chọc đến hắn."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Nhớ lại lời Lệ Lâm Thanh nói với nàng.
Phong Lam còn là một cô nhi...
"Hắn là người đáng thương."
"Đúng vậy, quả là rất đáng thương, vốn dĩ thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, kết quả lại thành ra như vậy, nửa đời sau chỉ có thể ở lại trong phủ làm việc vặt sống qua ngày." Ngôn từ của người trông cửa mang đầy cảm khái nói.
Tiền Mộc Mộc ra khỏi cửa nhỏ.
Xuyên qua con đường dài, đi đến một con đường khác.
Trên đường chỉ có lác đác vài người, nàng đi rồi lại đi.
Trời bỗng nhiên bắt đầu rơi tuyết.
Lất phất đầy trời.
Rất đẹp.
"Nương!"
Tiếng gọi gấp vang lên.
Nàng nhếch mi mắt nhìn qua.
Hứa Gia Thạch như chim non về tổ, chạy nhanh như bay đến.
Tiểu thiếu niên mười bốn tuổi, lại vẫn còn liều lĩnh lỗ mãng.
Hai tay Tiền Mộc Mộc đỡ lấy Hứa Gia Thạch không chút không chế lực đạo mà lao tới, cười đ.ấ.m một cái, "Con muốn làm một con bò, húc c.h.ế.t nương sao!"
"Hừ!" Hứa Gia Thạch hừ một tiếng, "Ai bảo nương buổi trưa ăn ngon, cũng không đợi con, một mình con bận trước bận sau, người lại ăn cơm canh ngon lành!"
"Chính con làm việc ở phòng bếp, con còn dám đổ lỗi lên đầu nương." Tiền Mộc Mộc giận đến cười, thưởng cho một cái gõ đầu.
Hứa Gia Thạch kêu đau một tiếng, che đầu lại.
"Nương! Người nhẹ tay một chút, cũng bị người gõ cho ngốc rồi!"
Tiền Mộc Mộc khóc không được cười cũng không xong, giơ tay rồi xoa xoa.
"Được được được, biết con mong manh."
"Con là nam tử hán, mới không có mỏng manh." Hứa Gia Thạch cứng miệng, lại không hề ngăn cản cái xoa đầu dịu dàng của nương thân nhà mình.
Một lớn một nhỏ, sánh vai đi về.
Hứa Gia Thạch liếc nhìn.
Quan sát biểu cảm của Tiền Mộc Mộc một chút.
"Nương, con nghe nãi nãi nói rồi... Đại ca huynh ấy cát nhân ắt có thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao, bên chỗ Tứ đệ Tô tiên sinh cũng sẽ bảo vệ đệ ấy thật tốt, đợi tất cả mọi chuyện qua đi, cả nhà chúng ta đều sẽ đoàn tụ với nhau."
Tiền Mộc Mộc biết Tiểu Thạch đang an ủi mình.
Nàng mím môi, mỉm cười.
"Ừm."
.......
Đi đến phủ Chiến Vương.
Liền thấy dưới bậc thềm, dừng một chiếc xe ngựa.
Tiền Mộc Mộc và Hứa Gia Thạch đưa mắt nhìn nhau một cái.
Đồng loạt nhìn qua.
Vén rèm xe lên.
Lệ Lâm Thanh bước từ trên xe xuống, nhìn thấy hai người.
Nét mặt lạnh lùng, lộ ra ba phần ý cười.
"Hứa phu nhân, đã lâu không gặp."
Biểu cảm của Tiền Mộc Mộc ngưng lại một chút.
Chớp mắt khôi phục bình thường.
Nàng nở một nụ cười.
"Lâu rồi không gặp."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lệ Lâm Thanh bước xuống xe.
"Ngươi đến từ lúc nào?"
"Vào khoảng giữa trưa."
Một hỏi một đáp, ba người bước vào trong phủ.
"Trước khi thành Lệ bị công hãm, ta sai Lưu Xuân và Lưu Hạ hộ tống ngươi rời đi, nhưng giữa đường lại mất tin tức, lúc đó ta đã sai rất nhiều người tìm kiếm xung quanh, cũng vẫn không tìm thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi..." Lệ Lâm Thanh nói.
Thì ra hắn còn phái người tìm nàng... Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Giữa đường chúng ta gặp phải đạo tặc, rồi bị lạc nhau với Lưu Xuân Lưu Hạ bọn họ, sau đó ta một mình đi về Kinh Thành, chỉ là không biết đường, làm nhiều chuyện vô ích, chẳng qua may mà sau đó gặp được người tốt bụng."
"Bình an trở về là tốt rồi." Lệ Lâm Thanh hoà nhã nói.
Trong sảnh, cơm nước bày lên bàn.
Hứa lão thái thái đang định ra cửa lớn xem, đại nhi tức trở về chưa, chính diện gặp ngay Lệ Lâm Thanh và Tiền Mộc Mộc cùng đi tới, trên mặt bà ấy lộ ra vài phần ý cười, nhiệt tình chào hỏi:
"Vương gia cũng về rồi!"
Lệ Lâm Thanh cười dịu dàng.
"Làm xong việc thì trở về."
Thấy Lệ Lâm Thanh xuất hiện, Hứa lão đầu bắt đầu trở nên hơi câu nệ mà đứng dậy, "Vương gia."
"Hứa thúc, ta đã nói từ trước rồi, không cần câu nệ, coi đây như nhà mình là được." Lệ Lâm Thanh nói rồi, vẫy tay bảo Hứa lão đầu ngồi xuống.
Hứa lão đầu cười gượng gạo.
Chuyển cái ghế đẩu, giữ một khoảng cách rồi ngồi xuống.
Trước kia ở thôn Lộ Sơn, ông ấy lờ mờ có thể đoán ra được.
Thân phận của Lệ Lâm Thanh không đơn giản.
Nhưng không ngờ tới lại là một vị Vương gia.
Hoàng thân quốc thích.
Ông ấy chỉ là một lão bách tính bình thường nhỏ bé.
Nào dám tùy tiện?
Cơm nước đều bày lên bàn.
Từng người lần lượt ngồi xuống.
"Đại nhi tức ăn đi, ăn nhiều một chút." Hứa lão thái thái liên tục gắp thức ăn cho Tiền Mộc Mộc, "Thử món khoai tây sợi này xem, ta nấu, còn có món thịt này nữa, ta nói cho con nghe..."
Hứa lão thái thái vừa lẩm bẩm.
Vừa gắp thức ăn.
Chẳng mấy chốc, bát đã đầy ắp.
Tiền Mộc Mộc:...
"Mẹ chồng, người cũng mau ăn đi."
"Ăn đấy ăn đấy." Hứa lão thái thái đáp một tiếng, cũng bưng bát của mình và một miếng cơm, "Mấy ngày nay con ở bên ngoài cũng gầy đi rồi, tục ngữ nói rất hay, người vừa gầy bệnh tật sẽ theo tới, con phải ăn nhiều một chút."
Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười.
Trong lòng ấm áp áp.
Miệng nhai thức ăn.
Ánh mắt vẫn luôn để ý nam nhân ngồi ở ghế chủ toạ.
Ở huyện Phái, cảm giác xa lạ khi Lệ Lâm Thanh đối xử với nàng.
Không giống như đang giả vờ.
Bây giờ dễ gần như này.
Cũng không giống.
Tại sao một người có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủi.
Sẽ có hai bộ mặt khác nhau chứ?
Này không khỏi cũng quá kỳ lại.
Hoặc là Lệ Lâm Thanh quá giỏi giả vờ.
Hoặc là căn bản không phải cùng là một người!
Tư tưởng kỳ lạ lóe lên.
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
Không dám nghĩ tiếp nữa.
Biết nhiều bí mật của Hoàng gia.
Dễ rước họa vào người.
"Sao vậy?" Lệ Lâm Thanh nghiêng đầu, không hiểu nhìn nàng, "Hay là trên mặt ta dính thứ gì?"
Lông mi của Tiền Mộc Mộc rung rung.
"Không có gì."
Lệ Lâm Thanh cau mày.
"Ngươi không sao chứ? Trông sắc mặt có vẻ hơi kém."