Mùi rượu nồng nặc, hun người khó ngửi.
Mấy tiểu gia hỏa, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước.
Hứa Gia Thạch cau mày, vẫy vẫy không khí quanh mũi: "Đại ca, huynh đi chỗ nào?"
Hứa Gia Liên cười cực kỳ vui vẻ, lưỡi lớn nói ngọng nghíu: "Chiều hôm nay ta đi đến phía nhà cũ, trên đường gặp Lưu Đông, hắn ta cứ nhất định gọi ta đến chơi..."
"Đại ca ca, tại sao huynh lại uống rượu?" Hứa Tiểu Bảo bịp mũi, ghét bỏ đều viết rõ trên mặt, "Trên người huynh toàn mùi rượu, quá khó ngửi~".
"Này, muội chính là không hiểu."
Hứa Gia Liên muốn ngồi xổm xuống, lại loạng choạng ngồi xuống đất, hắn véo véo má của Hứa Tiểu Bảo, "Đại ca muội đây gọi là uống rượu giải sầu... Các ngươi còn nhỏ, không biết mùi vị của phiền não."
Cũng không biết là câu nói nào chạm vào dây thần kinh của Hứa Gia Liên, hắn mím môi, nằm sấp trên đất, bả vai run run, oan ức không thôi mà bật khóc, mồm miệng mơ hồ lẩm bẩm:
"Hu hu hu..."
"Ta không muốn rời đi... Ta không muốn rời đi, đây là nhà của ta, nhà của ta, ta mới không muốn rời đi, người nên rời đi phải là Lý thị mới đúng, tại sao lại là ta hu hu hu hu..."
Hứa Gia Thạch trợn trắng mắt một cái, không muốn nhìn thẳng.
"Ta đi xem cơm nấu thế nào rồi."
Ném lại câu này, thằng bé sải bước rời đi.
Ánh mắt của Hứa Gia Phục xoay chuyển một vòng, ném một câu "Ta phải đi xem lửa ở lò bếp, kẻo bị đốt cháy khét!" rồi cũng đi.
Hứa Gia Tề gãi gãi đầu, "Ta phải đi cho bò ăn."
Duy chỉ mỗi Hứa Tiểu Bảo, bị bỏ lại ở đây.
Nhìn đại ca đang khóc thảm thiết trên đất, mặt Hứa Tiểu Bảo có hơi do dự.
Duỗi tay vỗ vỗ vào lưng dày rộng, cô bé an ủi: "Đại ca, không khóc không khóc. Tối nay có thịt ăn~ Đợi lát nữa ăn thịt sẽ không buồn nữa."
Mặc dù nương thường xuyên nấu thịt, nhưng mỗi lần được ăn thịt, cô bé đều rất vui vẻ, vậy nên đại ca ăn được thịt, chắc chắn cũng sẽ vui vẻ!
Hứa Gia Liên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ.
Nhìn thấy chỉ có Hứa Tiểu Bảo còn ở, nước mắt càng chảy ào ạt.
Hắn ôm lấy tiểu muội, khóc lóc than trời gào đất: "Tiểu muội! Trong nhà này chỉ có muội sẽ thương ta, mấy tiểu tử thối kia lòng lang dạ sói, vẫn là tiểu muội tốt, biết quan tâm ta hu hu hu..."
"Đại ca ca, huynh đừng như vậy, thật sự rất khó ngửi..." Cả người Hứa Tiểu Bảo ngửa ra sau, trên mặt viết đầy kháng cự, liều mạng muốn thoát khỏi cái ôm này.
Mùi rượu từng hơi nối tiếp một hơi, hun cho con bé suýt ngất xỉu.
Cô bé không nên mềm lòng…
Quá tạo nghiệp.
Nương... Mau đến cứu cứu con!
Đáng tiếc Tiền Mộc Mộc đang bận rộn trách mắng người ở trong phòng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu gọi từ linh hồn này.
Hứa Tiểu Bảo không đợi được nương thân nhà mình đến giải cứu, lại đợi được Linh Nhất đến.
Một phát chặt tay, giáng vào gáy sau!
Hứa Gia Liên nhũn người ngã xuống đất.
Đánh giá Hứa Tiểu Bảo từ trên xuống dưới, xác nhận không có chuyện gì.
Hắn quay người định đi.
Một bàn tay nhỏ lại kéo một cái.
Linh Nhất dừng bước.
Nghiêng đầu cúi xuống, nhìn bàn tay nhỏ đang níu ống quần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn nhướng mày.
"Làm sao?"
Hứa Tiểu Bảo vội rút tay lại, tay nhỏ nắm chặt, ngẩng đầu nhìn Linh Nhất, đôi mắt tròn to, vừa đen vừa sáng, mềm mại ngây thơ nói:
"Cảm ơn thúc, đại thúc thúc."
Thật dễ thương.
Ánh mắt Linh Nhất sáng lên một chút.
Hắn mím môi cười rồi ngồi xổm xuống, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu tiểu cô nương, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Không có gì."
Hứa Tiểu Bảo cười e thẹn, "Linh Nhất thúc thúc, thúc thật tốt."
Đúng thật là thương quá!
Linh Nhất không nhịn được, lại xoa xoa đầu.
Tiểu hài tử ấy mà, thật sự rất tốt.
Nếu hắn cũng có hài tử của chính mình thì tốt rồi…
Không không không, hắn đang nghĩ gì vậy!?
Không nói đến chuyện hài tử, cho dù hắn và Mộc Mộc thật sự thành đôi, với tuổi này của hắn và nàng cũng không phù hợp để có hài tử, huống hồ lhắn…
Chỉ nghĩ một chút là được rồi.
Chẳng trách Mộc Mộc thích xoa đầu tiểu nha đầu này. Đặt vào hắn, hắn cũng thích xoa.
…
Mắng xong, Tiền Mộc Mộc chỉ cảm thấy họng khô lưỡi rát.
Đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm nước uống.
Phạm Ngọc An lại đứng lại, chặn đường đi.
Tiền Mộc Mộc xoa huyệt thái dương, mặt đầy vẻ mệt mỏi.
"An An, bây giờ ta rất mệt, có chuyện nói thẳng đi."
Phạm Ngọc An mấp máy cánh môi, dường như đang do dự.
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, vẫy vẫy tay.
"Ngươi nghĩ trước đi, miệng ta khô không thôi."
Nói xong, nàng đi về phía phòng bếp.
Nhìn bóng lưng đi vào phòng bếp kia, Phạm Ngọc An cắn răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm!
Uống nước ở phòng bếp xong, Tiền Mộc Mộc lại xoa bụng đi vòng đến hậu viện, thịt vịt và thịt khâu nhục mận rau khô trong nồi đều đã chín, chỉ cần cơm chín là có thể bắt đầu ăn.
"Tiểu Thạch Đầu, cơm chín thế nào rồi?"
Hứa Gia Thạch đang bận rút hết củi ra, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn.
"Được rồi."
"Được, vậy ta đi bê hết món ăn ra khỏi nồi."
Nói xong, Tiền Mộc Mộc lại quay đầu vào phòng bếp, nhóm lửa xào hai đĩa cải thảo, cùng với thịt xào ớt khô.
Món ăn được bày lên bàn.
Tiền Mộc Mộc gọi Phạm Ngọc An, Linh Nhất, Lệ Lâm Thanh, Hứa Tú Dương và lão phu thê Hứa gia đến.
Mọi người đều không khách sáo, Linh Nhất và Phạm Ngọc An như người nhà, không chút câu nệ tranh cướp thịt rau.
Ăn uống no nê xong.
Trời cũng không còn sớm.
Tiền Mộc Mộc ngồi xổm trên đất, tay thầm dùng sức vỗ đánh vào mặt Hứa Gia Liên.
"Tỉnh dậy, mau đứng dậy, tối nay bên từ đường sẽ mở họp!"
Chuyện xảy ra chiều nay, tất cả chi tiết trong đó, nàng đều đã nghe Phạm Ngọc An kể hết.
Này đúng thật là đại nhi tử tốt của nàng!
(Nghiến răng nghiến lợi.pjg)
Mặt trái bị vỗ cho đỏ ửng, Hứa Gia Liên mới từ từ tỉnh dậy, chống tay ngồi dậy, dùng bàn tay đè lên đầu rồi dùng sức lắc lắc, cả người trên dưới đau đớn dữ dội.
Hắn mơ màng nhìn quanh bốn phía, "Nương, sao con lại nằm ngủ dưới đất?"
Tiền Mộc Mộc cười giả, "Tỉnh hẳn rồi chứ? Bây giờ đi theo ta, đến từ đường họp."
"Ồ…".
Hứa Gia Liên cố gắng chống đỡ đứng dậy, chân bước loạng choạng, suýt nữa lại ngã xuống.
Thời khắc quan trọng, Tiền Mộc Mộc đưa tay đỡ một cái, nàng cau mày, trong mắt là sự ghét bỏ không hề che giấu.
"Sao con lại thành ra như vậy? Cả người mùi rượu, khó ngửi muốn chết, đi thay y phục rồi lại đi."
Bị thân nương ghét bỏ, Hứa Gia Liên có hơi bị tổn thương, thành thật gật đầu: "Bây giờ nhi tử sẽ đi thay."
Trong lúc Hứa Gia Liên đi thay y phục, Tiền Mộc Mộc dặn đi dặn lại Hứa Tiểu Bảo:
"Nhất định phải trông chừng tẩu tẩu con cho tốt, cho dù nàng ấy bảo con làm cái gì, con cũng đừng đi, nàng ấy khóc cũng được làm ầm cũng được, con cũng đừng để ý đến nàng ấy."
Hứa Tiểu Bảo mím môi, mắt đầy nghiêm túc.
"Nương, Tiếu Bảo nhớ rồi!"
"Rất tốt."
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ vai tiểu nha đầu, "Nhiệm vụ quan trọng này giao cho con, nếu có chuyện gì thì đến từ đường tìm ta, ngoan ngoãn."
Hứa Gia Liên thay y phục xong, bước ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái.
Quay đầu bước đi.
Mở cửa ra, nhìn thấy Trương thẩm tử đang đứng bên ngoài, nàng bước xuống bậc thềm, "Sao ngươi đến rồi mà không gõ cửa?"