Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Những chiếc bánh ngọt này, đợi lát nữa bọn nó về rồi lại lấy ra ăn..." Miệng Tiền Mộc Mộc thì thầm, đặt mấy gói giấy dầu lên bàn, quay người lại định phân chia trang sức vừa mua, ngẩng đầu suýt chút nữa thì đụng phải Lý Nha Nhi.

Đồng tử của nàng co lại, miệng ai dô một tiếng.

"Con làm gì vậy? Đứng sau ta cũng không nói một tiếng."

Lý Nha Nhi cầm khóa bình an trong tay, trên mặt đầy vẻ bối rối thất thố, còn có vài phần thấp thỏm hoảng sợ, nàng ấy nuốt nước bọt.

"Nương, cái này, con không cần đâu đúng không?"

"Không cần cái gì cơ?" Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu Lý Nha Nhi muốn nói gì, đi vòng qua bên cạnh, tiếp tục phân chia đồ vừa mua.

Từ bên trong lấy một hộp trang sức ra, nàng đột nhiên lại cười rạng rỡ, "Nha Nhi con xem, ta mua hộp trang sức cho con, bên trong còn có mấy chiếc trâm và vòng tay, ta thấy đều rất hợp với con, sau này con cài lên cho ta xem."

Nói xong, nàng nhét hộp trang sức vào trong tay Lý Nha Nhi, lại lục tới lục lui trong đống đồ lớn.

Mở hộp trang sức ra, bên trong có năm sáu cây trâm, bằng bạc bằng vàng bằng gỗ đều có, còn có ba đôi bông tai, một chiếc vòng tay vàng một chiếc vòng tay ngọc, ánh mắt của Lý Nha Nhi mở to hơn cả chuông đồng, cánh môi hơi hé mở, kinh ngạc đến mức tột đỉnh.

"Cái này cái này, mẹ chồng, cái này không phù hợp.” Nàng ấy rõ ràng là bị dọa sợ, tay chân luống cuống đặt hộp trang sức lên bàn, động tĩnh gây ra có hơi lớn.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Nàng đứng dậy, có hơi không hiểu.

"Con từ nãy đến giờ, lúc thì nói không cần, lúc thì nói không thích hợp, rốt cuộc con đang nói gì vậy?"

Hai tay của Lý Nha Nhi đan vào nhau, trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay hiện lên biểu cảm câu nệ, "Nhi tức gả vào nhà, cũng chỉ mới được một hai tháng, người ra tay hào phóng đối xử tốt với nhi tức như vậy, nhi tức thật sự cảm thấy trong lòng khó yên."

Gì cơ?

Đối xử tốt với người khác cũng sai sao?

Trong mắt Tiền Mộc Mộc tràn đầy vẻ bối rối khó hiểu.

"Ta chỉ là đơn thuần cảm thấy những thứ đó đều rất hợp với con, nên mua hết về, tuổi của con bây giờ cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tất nhiên cũng sẽ muốn ăn mặc đẹp một chút."

"Ta còn mua cho con vài bộ y phục cho con, cũng mua vài cuộn vải hoa văn tươi mới, không phải con biết may y phục sao? Sau này con tự mình mày mò làm hai bộ, coi như g.i.ế.c thời gian."

Trong lòng Lý Nha Nhi vừa cảm động, vừa có vài phần thấp thỏm bất an.

"Mẹ chồng, người đối xử với nhi tức quá tốt."

"Nhi tức thật sự cũng chưa làm gì đặc biệt đáng để người đối xử tốt với nhi tức như vậy, người như vậy, trong lòng nhi tức thật sự cảm thấy có hơi không yên tâm."

Nàng đã nhìn thấy quá nhiều bằng hữu gả vào nhà chồng, chịu đủ mọi cay đắng, vốn dĩ tưởng rằng đến Hứa gia ít nhiều gì cũng sẽ bị mẹ chồng gây khó dễ, nhưng không ngờ sau khi nàng ấy đến đây, gặp được toàn là sự ấm áp bất tận.

Vốn dĩ tưởng rằng trước đó đã là cực hạn rồi, không ngờ tới lần này mẹ chồng đi xa, còn nhớ thương mua cho nàng ấy nhiều thứ như vậy…

Lý Nha Nhi nàng ấy rốt cuộc có phước đức gì?

Thu vẻ thấp thỏm bất an trên mặt đối phương vào trong mắt, Tiền Mộc Mộc mỉm cười, bước lên vỗ vỗ bả vai của Lý Nha Nhi.

"Chúng ta đều là người một nhà, lần này ta mua rất nhiều thứ cho con, những người khác cũng không bị bỏ quên, cho nên đừng cảm thấy bất an, con sẵn lòng nhận sự tốt của ta, chính là sự khẳng định lớn nhất đối với ta."

"Không, không phải." Trong hốc mắt của Lý Nha Nhi long lanh nước mắt, cay đắng lan lên sống mũi, nàng ấy hít mũi.

Đối đãi tốt của người đối với nhi tức, mới là sự khẳng định lớn nhất đối với sự tồn tại của chính nhi tức.

Nàng ấy thật sự một lần nữa, cảm thấy may mắn vì vận may của chính mình.

Nàng ấy nhất định nhất định phải sinh ra một nam hài, báo đáp phần tình cảm này của mẹ chồng cho tốt.

"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Tiền Mộc Mộc lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Nha Nhi, mỉm cười trêu chọc, "Vốn dĩ là một đại mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu, lần này khóc như hoa lê đẫm nước mưa, đúng thật khiến người ta đau lòng."

Lý Nha Nhi lập tức hoá nước mắt thành nụ cười, hai chân đỏ ửng, trong mắt hàm chứa vài phần e thẹn, "Mẹ chồng, người lại lấy con làm trò cui."

Chọc cười người xong, khóe miệng của Tiền Mộc Mộc cũng theo đó mà nhếch lên, "Cười lên đẹp biết bao nhiêu, cười nhiều vào, nhé!".

Nàng nhét hết hộp trang sức vải y phục và đồ mua cho Hứa Gia Liên, vào người Lý Nha Nhi, "Con cũng dọn dẹp một chút đi."

"Vâng." Cả đầu Lý Nha Nhi đều chôn trong đống đồ, cẩn thận sải bước đi ra ngoài.

Ba tiểu hài tử trong nhà đều đã được chia đồ, hai phần còn lại, Tiền Mộc Mộc lấy hai miếng vải, chia ra gói cẩn thận, dự định đợi hai ngày nữa đi phiên chợ, mang lên trấn đưa cho hai tiểu gia hoả đang đi học.

Bận rộn mất nửa canh giờ, mới sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc vào chỗ của chúng, trên tay Tiền Mộc Mộc còn cầm mấy gói giấy dầu, và ba bọc vải.

"Nha Nhi, ta đến qua nhà cũ một chuyến, mang ít đồ qua." Nàng đứng trong viện hắng giọng hô to.

Lý Nha Nhi nghe thấy tiếng gọi, bước từ trong phòng bếp ra.

"Nương người không ăn cơm rồi mới đi sao?"

"Không ăn, cũng không đói lắm, ta đi trước." Tiền Mộc Mộc miệng nói chuyện, người cũng sắp đến bên ngoài viện.

Đi vòng qua con đường nhỏ quanh co, xuyên qua từng bờ từng bờ ruộng một.

Lúc này mặt trời to, trong ruộng cũng không có ai làm việc. Hơn nữa vụ thu hoạch mùa thu cũng đã qua, nếu tưới nước, mọi người đều chọn vào sáng sớm hoặc chiều tối, khi đó mặt trời nhỏ cũng không chiếu người.

Trèo lên bờ dốc, đi một đoạn đường.

Đến trước nhà cũ, nàng giơ tay gõ cửa.

Qua một lúc lâu.

Cánh cửa mới mở ra.

Hứa lão thái thái che miệng ngáp, thanh âm mệt nhừ, rõ ràng là bị đánh thức.

"Ta còn tưởng là ai cơ? Lại đến vào lúc này."

Nói xong, tự mình quay người lại đi vào gian chính.

Tiền Mộc Mộc bước qua ngưỡng cửa, nói chuyện vu vơ: "Người đang ngủ trưa sao?"

"Đúng vậy, việc ngoài đồng đều đã xong cả rồi, cũng không có việc gì phải làm, vào thu rồi thân thể cũng thấy mệt theo." Hứa lão thái thái bê hai cái ghế đẩu, để dưới hiên nhà.

Tiền Mộc Mộc ngồi xuống xong, đưa ba gói giấy dầu, và một gói đồ bọc bằng vải cho bà ấy, "Lần này vào thành, con cũng mua một ít đồ cho nhị lão."

"Ta mở ra xem nhé." Hứa lão thái thái miệng nói một câu, xé gói đồ ra, hai bộ y phục dày ở bên trong hiện ra trước mắt.

Bà ấy gợi lên hứng thú, lôi một bộ rõ ràng kiểu nữ ra, đứng dậy ướm vào người mình, kích cỡ vừa vặn.

"Con còn rất biết chọn đồ, ta vừa hay thích màu sắc này!"

Tiền Mộc Mộc mỉm cười.

"Người thích là tốt rồi."

Trong gian chính, Hứa lão đầu cũng đi ra, nhìn Tiền Mộc Mộc, ông ấy nhạt nhạt chào hỏi: "Con về rồi."

Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu.

"Vâng, lần này vào thành mua rất nhiều đồ, mua một ít cho nhị lão hai người, tiện đường mang qua."

"Con có lòng rồi." Hứa lão đầu nói.

Hứa lão thái thái hứng thú bừng bừng, mi mắt cong cong cười, hai tay cầm bộ y phục mới ướm lên người mình, khoe khoang với bạn già: "Lão đầu ông nhìn xem, y phục đại nhi tức phụ mua cho ta, có vừa người hay không?"

Hứa lão đầu mỉm cười, gật đầu nói: "Vừa người vừa người, rất hợp với bà."

Đột nhiên, cách vách vang lên một tiếng hét chói tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK