Mục lục
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Mộc Mộc nhìn thấy, không khỏi bật cười.

Chỗ cửa viện truyền đến động tĩnh.

Trương thẩm tử mang bánh quả hồng và đậu phộng khô đến, ngựa quen đường cũ mà ngồi xuống, tiện miệng hỏi Lý Nha Nhi một câu: "Nha Nhi, cơ thể cháu vẫn ổn chứ? Không bị sưng chỗ nào chứ."

Lý Nha Nhi cười tươi nói: "Không có, đều rất khoẻ."

"Vậy thì tốt." Trương thẩm tử ném một hạt lạc vào trong miệng, quay đầu nói chuyện với Tiền Mộc Mộc, đều là chuyện thị phi trong thôn.

Chẳng mấy chốc, Từ thẩm tử cũng kết bạn với Phạm Ngọc An cùng đến, hai người đều mang đồ ăn theo.

Chưa đầy mấy phút, Ngô thẩm tử cũng dẫn theo Ngô Tiểu Tiểu đến.

Một đống người chen chúc trong gian chính, tuy chật nhưng lại cũng náo nhiệt vui vẻ.

Đến khi hừng đông, người lớn nói chuyện về đủ chuyện kỳ quặc trong thôn, càng nói càng hứng khởi. Đám hài tử nằm đông ngả tây, cái đầu gật gật, rõ ràng là buồn ngủ không chịu được.

"Loảng xoảng!" Một tiếng vang cực lớn.

Ghế đẩu ngã xuống.

Hứa Gia Thạch ngã sõng soài trên mặt đất.

Tiền Mộc Mộc chạy lại đỡ người lên, phủi bụi trên người thằng bé, vừa bất lực vừa buồn cười nói: "Buồn ngủ thì đi ngủ, cố gắng làm gì."

Trán của Hứa Gia Thạch bị ngã đỏ một mảng, ánh mắt thằng bé mơ mơ màng màng, hít nước dãi ở khóe miệng, lười biếng nói: "Con đói bụng rồi, nương...con muốn ăn."

Đã ngã thành dáng vẻ này vẫn chỉ nhớ thương đến ăn, Tiền Mộc Mộc khóc không được cười cũng không xong, miệng lại vẫn dịu dàng đáp ứng: "Vậy ta đi nấu đồ ăn khuya, ăn xong rồi thì đi ngủ."

Mấy hài tử vừa nghe có đồ ăn, cơn buồn ngủ tức thì biến mất. Ngay cả Hứa Gia Lăng cũng mở mắt ra, trong mắt hiện lên ba phần mong đợi.

Mấy thẩm tử cũng ra vẻ đứng dậy, cùng đi về phía phòng bếp.

Người nhóm lửa thì nhóm lửa, người múc nước thì múc nước.

"Tối như này nấu món gì ăn đây?" Trương thẩm tử ngồi trước hốc bếp dùng giấy lửa đốt lá thông, nghiêng đầu hỏi Tiền Mộc Mộc.

"Nấu bún xào đi." Tiền Mộc Mộc bê một cái thau lớn đến bên bàn bếp, bên trong là bún đã ngâm sẵn từ trước, nàng lại đánh mười quả trứng vào một cái tô lớn, tốn sức cầm đũa quấy đều.

"Để ta làm." Từ thẩm tử lấy đũa trên tay Tiền Mộc Mộc, chủ động muốn giúp đỡ.

Tiền Mộc Mộc thấy vậy cũng không từ chối, quay đầu đi hái một bó cải xanh nhỏ ở trong vườn nhà mình, quay về thì lại bị Ngô thẩm tử cầm đi.

Nàng nhún nhún vai, lấy một nắm măng chua từ trong hũ ra, đặt lên thớt cắt thành hạt lựu, sau đó bắc chảo cho dầu, đổ trứng vào chảo xào chín tới, ném măng chua vào đảo qua đảo lại.

Tiếp đó vớt toàn bộ bún bỏ vào chảo, nêm nếm gia vị đơn giản, thêm một ít nước vào đậy nắp lại đun một lúc, mở nắp ra đảo một lúc rồi lại đậy nắp lại.

"Rau đã rửa xong." Ngô thẩm tử để rổ treo cạnh bàn bếp.

"Được, cảm ơn nhé." Tiền Mộc Mộc đổ cải canh nhỏ vào trong.

Cải xanh nhỏ chín rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong.

Chín rồi, rắc hành lá và lạc rang vụn lên, đảo đều rồi múc một ít ra.

Trong chảo còn dư lại một nửa, nàng đổ ớt dầu vào trong, hương vị và màu sắc tức thì được nâng lên một tầm cao mới.

Bởi vì có tiểu hài nhi và thai phụ ở đây, nên nàng cũng không dám làm lung tung, nhưng lại không muốn bản thân mình thiệt thòi…

Múc vào trong thau lớn, bê đến gian chính.

"Nghe hết đây!" Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của đám hài tử, "Lấy bát xếp hàng thì mới có ăn, tiểu hài nhi không nghe lời thì chỉ có thể đi ngủ thôi."

Đám tiểu gia hoả nghe vậy tự đi lấy bát, xếp thành hàng như đàn kiến, từng khuôn mặt nhỏ lộ ra dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.

"Ý đồ xấu này của ngươi rất khéo, đầu óc còn rất thông minh." Trương thẩm tử vừa là trêu chọc, vừa là khen ngợi nói.

Tiền Mộc Mộc cười giận trợn trắng mắt, cầm đôi đũa dài gắp mì cho hài tử xếp đầu hàng, Hứa Tiểu Bảo nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, chớp đôi mắt to, giọng ngọt ngào nói: "Nương, con muốn ăn cay."

Nhìn vào đôi mắt lộ ra vẻ đáng yêu và đầy van nài đó, Tiền Mộc Mộc nhẹ nhàng tươi, gắp một nửa cay, một nửa không cay.

 

Dạ dày của tiểu nha đầu không tốt, nàng quản lý khá nghiêm về vấn đề này, tiểu nha đầu cũng luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay ước chừng là thật sự thèm ăn.

"Cảm ơn nương thân, Bảo Bảo yêu nương thân nhất ~!" Hứa Tiểu Bảo thấy có thể được ăn vị cay, vui mừng không thôi, hai tay nhận lấy bát nhỏ, giọng ngọt ngào nói.

Tiền Mộc Mộc cười một chút.

"Được rồi, mau ăn đi."

Hứa Tiểu Bảo bưng bát đi ra, tiếp theo là Quế Tử.

Nó nhìn vào hai thau mì, thèm đến nuốt nước miếng.

"Cháu muốn cay hay không cay?" Giọng Tiền Mộc Mộc ấm áp hỏi.

Đôi mắt quét qua quét lại, Quế Tử thật sự khó lòng quyết định, trực tiếp ném vấn đề này cho Tiền Mộc Mộc.

"Thẩm thẩm nhìn rồi gắp là được."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, gắp mỗi loại một nửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cầm được bát của mình, Quế Tử giơ chân vừa định bước, đột nhiên lại dừng lại, mặt đỏ tai hồng học theo nói: "Cảm ơn thẩm thẩm, Quế Tử yêu thẩm thẩm nhất."

Tiền Mộc Mộc ngẩn người một chút.

Không kiềm được bật cười thành tiếng.

Mấy thẩm tử bên cạnh nghe thấy, cũng vỗ đùi to ngặt nghẽo.

Đám tiểu hài nhi nhìn thấy người lớn cười, mặt đầy vẻ ngơ ngác, chỉ nghĩ rằng Quế Tử nói lời hay, chọc người lớn vui vẻ, sau đó từng đứa từng đứa một đều học theo nói lời hay, miệng ngọt đến không thể tưởng tượng.

Tiền Mộc Mộc nghe thấy, cũng không ngăn cản.

Mãi cho đến đứa cuối cùng, Hứa Gia Lăng.

Tiền Mộc Mộc biết rõ khẩu vị của tiểu phản diện, trực tiếp gắp cho thằng bé một bát mì thanh đạm, đưa bát qua.

Nhìn vào bát mì đầy ắp, Hứa Gia Lăng mấp máy môi, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, tai đã đỏ bừng trước, đôi tay thằng bé nắm chặt y phục bên người, dừng lại rất lâu.

Mấy thẩm tử ở bên cạnh, đều mang vẻ mặt hài hước mà nhìn.

Trương thẩm tử thậm chí còn hấp tấp ghé sát vào tai Tiền Mộc Mộc, lời nói chứa đầy phấn khích, "Lão tam nhà ngươi giống nam nhân nhà ngươi nhất, da mặt mỏng lại nội liễm, ta lấy hai bó đậu đũa chua này, cược nó không nói ra được."

"Vậy thì ta cược một miếng thịt muối." Tiền Mộc Mộc cùng cá cược.

Chủ yếu là nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc tiểu phản diện này có nói ra khỏi miệng hay không.

Từng đôi mắt đều nhìn qua, Hứa Gia Lăng có thể cảm nhận rõ ràng, thằng bé cúi đầu, mặt đỏ như que hàn nung đỏ, cánh môi run run nói: "Cảm ơn nương, Tiểu Lăng... nhất..."

Lời ở giữa, gần như mất âm.

Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử đều chỉ nghe thấy phần đầu.

Đầu thằng bé cũng không dám ngẩng đầu lên, hai tay loạn xạ đưa ra muốn nhận lấy bát, mò một lúc lại không mò thấy.

Tiền Mộc Mộc chủ động đưa bát vào tay thằng bé, cười tươi nói: "Nương cũng yêu Tiểu Lăng. Nếu không đủ thì lại đến tìm ta."

Lời này tràn đầy khích lệ, sự căng thẳng của Hứa Gia Lăng tức thì được miết phẳng, thằng bé từ từ ngẩng đầu lên, không kịp phòng bị mà chạm vào một đôi mắt chan chứa dịu dàng.

Thằng mím khoé môi cười một cái.

"Cảm ơn nương, Tiểu Lăng yêu người nhất."

Trái tim của Tiền Mộc Mộc như sắp bị ấm áp đến tan chảy, mi mắt nàng cong cong gật đầu, "Ừ, ta biết."

Hứa Gia Lăng bưng bát, trong lòng dị thường nhảy nhót mà rời đi.

Đám tiểu hài nhi đều được ăn, tiếp theo mới đến người lớn.

"Đúng thật là phục ngươi, rốt cuộc ngươi nuôi tiểu hài nhi kiểu gì vậy." Trương thẩm tử oán hận lầm bầm, ghen tỵ đến nghiến răng, "Tiểu Lăng nhà ngươi quá kế cho ta đi, tiểu hài nhi ngoan ngoãn như vậy ta cũng muốn."

"Ngươi đang nói lời quỷ gì vậy." Tiền Mộc Mộc không chút lưu tình nạt lại, "Mì xào cũng không thể bịt miệng ngươi sao."

"Bịt không nổi!" Trương thẩm tử hừ hừ, "Tiểu hài nhi vừa làm mình làm mẩy vừa thú vị như này...thật tốt, ta cũng muốn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK